Nhãn

LẬP KẾ HOẠCH NĂM MỚI


Chỉ với một dòng tin nhắn hỏi thăm “em dạo này sao rồi?”, đứa em chơi chung nhắn lại cho tôi một tràng: nào là tiếng Hàn của e chưa được tốt lắm, em sẽ cố gắng trau dồi, nào là em đang học thêm tiếng Anh buổi tối để thực hiện ước mơ làm tiếp viên hàng không. Đọc tin nhắn của em xong, tôi giật mình: chẳng lẽ mình luôn thúc ép mọi người phải luôn có kế hoạch cuộc sống, phải luôn cố gắng phấn đấu đến nỗi chỉ cần tôi hỏi tới là phải trả lời răm rắp như thế.

 

Đúng thật, trước đây tôi luôn mong muốn mọi người làm gì cũng phải có kế hoạch rõ ràng. Vì chính tôi cũng thế. Nào là kế hoạch học tập, kế hoạch phát triển sự nghiệp, thời gian biểu, tiến trình công việc… Nhưng phải thừa nhận một điều là đa số đều không theo đúng kế hoạch vì hoàn cảnh thay đổi, vì tôi không còn mong muốn và cũng có điều vì tôi không đủ quyết tâm và cảm thấy áp lực khi chạy theo kế hoạch.

 

Đến giờ thì không phải tôi không còn lập kế hoạch mà là tôi linh động hơn và không còn ép mình rập khuôn nữa. Trước khi làm gì, đầu tiên cần làm là trả lời những câu hỏi “tại sao?” Tại sao mình phải làm việc này? Tại sao thế này mà không phải thế kia? Càng trả lời rõ ràng và tận gốc câu hỏi đó thì tôi sẽ biết mình có làm hay không? Phải làm như thế nào và kế hoạch phác thảo ra sẽ phù hợp với tôi hơn. Và đó cũng là cách để xác định rõ mục đích hay động lực thực hiện.

 

Nhưng để đặt ra và trả lời những câu hỏi “vì sao” đó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thường thì mọi người nếu không hiểu bản thân hoặc trả lời đại khái thì chỉ là mặt nổi của vấn đề. Bạn muốn lập kế hoạch tập gym và bạn bắt đầu với câu hỏi tại sao bạn muốn tập gym. Nhiều người sẽ trả lời để có sức khỏe tốt hoặc để đẹp hơn. Đó là câu trả lời chưa đi sâu vào vấn đề. Ta tiếp tục hỏi tại sao bạn muốn có sức khỏe tốt, tại sao bạn phải đẹp hơn? Tại sao muốn khỏe đẹp thì phải tập gym mà không thay vì những điều khác? Tại sao phải tập gym ở phòng tập mà không tự tập ở nhà? Liên tục đặt ra những câu hỏi tại sao thì bạn sẽ đến tận cùng vấn đề và ngộ ra nhiều điều để kế hoạch khi bạn lập ra sẽ phù hợp hơn. Và khi môi trường hay vì vấn đề gì đó phải thay đổi kế hoạch thì bạn cũng biết phải thay đổi như thế nào.

 

Sau đó, có rất nhiều công cụ để lập kế hoạch mà bạn có thể tìm thấy chỉ với một lần hỏi google nên tôi sẽ không đề cập. Nào là kế hoạch phải cụ thể, đo lường được, có thể đạt được, liên quan đến mục đích, giới hạn về thời gian (SMART)... Mà thật ra chính tôi cũng chưa áp dụng hiệu quả nên không biết chia sẻ như thế nào. Không nhất thiết khi muốn lập kế hoạch hay làm gì đó thì phải làm đúng theo những điều chỉ dẫn khuôn mẫu mà bản thân mình không áp dụng được. Hãy để bản kế hoạch đó là của riêng bạn, có thể nó không giống ai, không hoàn hảo nhưng bạn thực hiện được và đạt kết quả mới là điều quan trọng. Kế hoạch lập ra để mình đạt được hiệu quả mong muốn. Nếu thấy nó không hiệu quả thì cũng đừng gò ép bản thân phải theo mà hãy thay đổi để nó phù hợp hơn.

 

Đừng vì cố theo một kế hoạch không phù hợp với mình để rồi nản chí mà bỏ luôn mục tiêu. Quan trọng vẫn là kiên trì theo đuổi mục tiêu và kiên nhẫn với chính mình.


BƯỚC ĐẦU TIÊN ĐỂ PHÁT TRIỂN BẢN THÂN

 


Nếu để ý thì bạn sẽ thấy trên cover trang fanpage của mình có đề dòng chữ “Hãy đón nhận những thông điệp tích cực, phù hợp với tinh thần cởi mở, chọn lọc”. Đó là điều mình muốn nói đầu tiên trên hành trình phát triển bản thân của mỗi người.

Chúng ta sinh ra và lớn lên trong cơ thể khác nhau về tâm sinh lý, những hoàn cảnh, môi trường, sự giáo dục, trải nghiệm cũng khác nhau nên mỗi người sẽ có những tính cách, quan điểm, nhận thức khác nhau. Những gì chúng ta có ở hiện tại là kết quả tích lũy của cả một quá trình phát triển. Nếu bản thân cứ khư khư ôm chặt những điều đó và cho rằng những điều đó luôn đúng đắn và thế là đủ cho hành trình phát triển của mình thì chúng ta mãi là con người của hiện tại, liệu có phát triển?

Nếu muốn bản thân hôm nay tốt hơn hôm qua thì bản thân phải mở lòng đón nhận những điều mới, tốt đẹp hơn, khác với những gì xưa cũ để nâng tầm bản thân. Do đó, bước đầu tiên là phải lắng nghe, học hỏi. Chỉ đơn giản là lắng nghe, nghe xem ý kiến, quan điểm của người khác như thế nào. Phải lắng nghe với tinh thần cởi mở, nghĩa là không phán xét đúng sai, không ở trong trạng thái phòng thủ, chống đối khi thấy ý kiến, quan điểm của người khác không giống mình, cũng không tán thưởng, nhiệt liệt hưởng ứng khi thấy họ đồng quan điểm với mình. Chỉ đơn giản là nghe để thấy rằng trên đời này cũng có người suy nghĩ khác hoặc giống mình. Rồi từ đó mới xem xét quan điểm đó tại sao khác mình, tại sao mình cũng có cùng quan điểm đó. Khi hiểu được tận gốc vấn đề, mình sẽ ngộ ra được điều gì đó để phát triển bản thân tốt hơn.

Còn nếu bản thân không hiểu rõ được quan điểm nào đó cũng không sao. Đơn giản là hiện tại quan điểm đó chưa phù hợp với mình hoặc bản thân chưa đủ kiến thức và trải nghiệm để hiểu những điều đó. Nếu thấy nó hay và ý nghĩa thì cứ giữ đó, đến một lúc nào đó bản thân sẽ tự hiểu và ứng dụng được trong cuộc sống.

Đó là những thông điệp tích cực. Còn nếu là những điều tiêu cực và bản thân biết chắc chắn là sai lầm thì tất nhiên bản thân phải phản bác nhưng vẫn với tinh thần xây dựng, văn minh nếu nó không gây hại hay đi ngược lại luân thường đạo lý. Cũng chẳng cần đối phương phải hiểu ra ngay và thay đổi, bởi chính mình cũng đã có thể chấp nhận ngay quan điểm khác mình chưa. Mình thấy có trách nhiệm phải lên tiếng thì lên tiếng, thế thôi.

Hãy hiểu rằng tất cả những điều sách báo được phép lưu truyền bởi vì giá trị của nó thì tất cả những điều đó đều đến từ thực tế, từ những trải nghiệm xương máu của tác giả. Nó rất thực tế, ít nhất là đối với tác giả, người đã trải qua những chuyện đó. Sở dĩ ta có thể phán rằng: “đó chỉ là lý thuyết suông” thì chắc chắn là do ta chưa biết ứng dụng nó trong cuộc sống hoặc nó chưa phù hợp với ta ở giai đoạn này. Hãy mở lòng đón nhận và thử áp dụng trong cuộc sống, chọn lọc những điều phù hợp với mình. Đừng đóng sầm cơ hội phát triển bản thân lại chỉ vì nghĩ rằng nó là lý thuyết suông không thực tế.

Giống việc thử ăn một món lạ. Nhiều người nói nó ngon nhưng vì ta chưa ăn bao giờ, ta thấy màu sắc hoặc ngửi mùi không hấp dẫn, nhiều dầu mỡ hoặc không có đặc điểm giống những món khoái khẩu của mình nên ta từ chối thử nó. Nhưng khi hiểu được cảm nhận về món ăn chỉ dựa vào những món ta đã ăn qua thì có phần hạn hẹp, ta có thể mở lòng thử một chút, biết đâu nó hợp khẩu vị của ta. Còn trường hợp biết món đó chứa thực phẩm bản thân dị ứng hoặc nó không tốt cho sức khơẻ thì tất nhiên là không ăn rồi.

Như bài viết này hoặc những bài khác trên fanpage, hãy đón nhận những thông điệp tích cực, phù hợp hoàn cảnh của bản thân với tinh thần cởi mở, chọn lọc. Luôn tự hỏi mình đã hiểu rõ thông điệp chưa và đừng bám vào mặt chữ, lời nói mà đôi co, chất vấn, bởi ngôn ngữ cũng có mặt hạn chế của nó. Bản thân mình luôn tự thấy: không phải mình không có kỹ thuật viết hoặc không biết truyền tải, nhưng thật sự ngôn ngữ đôi khi chưa thể diễn tả hết những gì mình muốn chia sẻ. Nên một lần nữa, hãy dùng trái tim để cảm nhận và đón nhận những thông điệp tích cực, phù hợp hoàn cảnh của bản thân với tinh thần cởi mở, chọn lọc.


NGƯỜI BÁN HÀNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI - OG MANDINO

 






Những bí quyết đúc kết trong mười cuốn sách cổ:


Cuộn thứ nhất: Ngày hôm nay tôi bắt đầu một cuộc sống mới.

Tôi sẽ tạo ra những thói quen tốt và tuyệt đối tuân thủ chúng.

Mỗi sáng thức dậy tôi sẽ tràn đầy sinh lực hơn trước.


Cuộn thứ hai: Tôi sẽ chào đón ngày hôm nay với tình yêu và tôi sẽ thành công.

Tôi sẽ dựa vào tình yêu để đập nát thành lũy của sự hoài nghi và ganh ghét. Tôi sẽ thầm nói: “tôi yêu bạn” với tất cả mọi người.

Và trên hết thảy, tôi sẽ yêu thương bản thân mình. Không bao giờ tôi buông thả bản thân quá mức với những thú vui xác thịt, tôi luôn ấp ủ thân thể với sự trong sáng và điều độ.


Cuộn thứ ba: Tôi sẽ kiên trì đến khi tôi thành công.

Nếu tôi đủ kiên trì, tôi sẽ thành công.


Cuộn thứ tư: Tôi là tạo vật độc nhất vô nhị của tự nhiên.

+ Tôi sẽ vắt kiệt tiềm năng của mình, mở rộng sự hiểu biết, luyện tập, cải thiện và trau chuốt ngôn từ, hoàn thiện cách ứng xử cũng như sự duyên dáng của mình.

+ Tôi sẽ tách biệt hai việc: gia đình và công việc. Nhờ thế, tôi chu toàn cả hai.


Cuộn thứ năm: Tôi sẽ sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời mình.

+ Tôi sẽ không phí phạm dù chỉ một khoảnh khắc để than vãn về điều không may của ngày hôm qua, về thất bại hay khổ đau trong quá khứ. Ngày hôm qua đã bị chôn vùi, tôi sẽ không bao giờ nghĩ về nó nữa.

Và cũng không phải nghĩ về tương lai với những cái “có thể”.

+ Tôi sẽ tiêu diệt sự trễ nải bằng hành động, sẽ chôn vùi hoài nghi dưới đức tin, sẽ chia cắt nỗi sợ hãi bằng lòng tin tưởng.


Cuộn thứ sáu: Hôm nay tôi sẽ làm chủ cảm xúc của mình.

Tôi có thể kiểm soát được bất kỳ tính cách nào trỗi dậy trong tôi mỗi ngày. Tôi sẽ làm chủ mọi cảm xúc của mình bằng hành động tích cực và khi tôi làm chủ được cảm xúc, tôi sẽ làm chủ được định mệnh đời mình.


Cuộn thứ bảy: Tôi sẽ mỉm cười với cuộc đời!

+ Chuyện rồi sẽ qua “This too shall pass”

+ Tôi sẽ mãi như một đứa trẻ, bởi chỉ có đứa trẻ mới có thể tôn trọng, đề cao người khác và luôn mỉm cười với mọi người, với mọi hoàn cảnh.

+ Chỉ cần nụ cười vẫn còn trên môi tôi sẽ không bao giờ phải sống trong nghèo đói.


Cuộn thứ tám: Hôm nay tôi sẽ nhân giá trị của mình lên một trăm lần.

+ Chính những thất bại, tuyệt vọng, ngu ngơ và bất khả của tôi sẽ là nơi gieo trồng tốt nhất.

+ Tôi sẽ không tự nghi vấn liệu ước vọng của mình có quá viển vông, xa vời.


Cuộn thứ chín: Tôi sẽ hành động ngày bây giờ.

Hãy để tôi hành động ngay hôm nay dù cho hành động đó không thể mang lại hạnh phúc hay thành tựu, bởi sẽ tốt hơn nếu ta dám hành động và nhận lấy thất bại, còn hơn cứ quanh quẩn mãi trong lúng túng bất lực.


Cuộn thứ mười: Tôi sẽ cầu nguyện để được dẫn đường, và tôi sẽ cầu nguyện như một nhà lái buôn.


Ôi! Đấng sáng tạo của vạn vật, hãy giúp con. Ngày hôm nay con sẽ bước ra ngoài thế giới, trần trụi và đơn độc. Nếu không có bàn tay của Người con sẽ mãi quanh quẩn nơi rất xa con đường dẫn đến thành công và hạnh phúc.

Con chẳng cầu mong vàng bạc, vải vóc hay cơ hội ngang tầm với khả năng của mình; thay vào đó, hãy chỉ lối cho con, để con có thể đạt được khả năng ngang tầm với mọi cơ hội mà con có.

Người đã dạy cho sư tử và đại bàng cách săn bắt và no đầy với răng và móng vuốt của chúng. Hãy dạy cho con cách dùng ngôn từ để săn bắt và no đầy với tình yêu, để con có thể là con sư tử giữa xã hội loài người và là con đại bàng giữa chốn thương trường.

Hãy luôn giữ cho con khiêm nhường qua trở ngại và thất bại, nhưng đừng che giấu khỏi con phần thưởng của sự chiến thắng.

Hãy giao cho con những nhiệm vụ mà con người đã thất bại, nhưng hãy giúp con gieo được hạt giống thành công từ những thất bại đó. Hãy cho con đối đầu với những nỗi sợ làm sục sôi tinh thần con, nhưng hãy cho con lòng can đảm để bật cười trước sợ hãi.

Xin cho con đầy đủ tháng ngày để đến được mục đích đến cuối cùng, nhưng hãy giúp con sống mỗi ngày như là ngày cuối cùng còn lại.

Xin khép con vào kỷ luật để con phải nỗ lực không ngừng, nhưng hãy chỉ cho con cách nắm bắt được quy luật cân bằng. Lấp đầy con với sự nhạy bén để nhìn ra cơ hội của mình, nhưng hãy ban cho con tính kiên nhẫn để tập trung vào thế mạnh bản thân.

Hãy để con đắm mình trong những thói quen tốt, khiến những thói quen xấu bị loại đi, nhưng cũng hãy ban cho con lòng thương cảm cho những điểm yếu của người khác.

Hãy cho con thấy được rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, nhưng giúp con cảm nhận được may mắn tốt lành khi có được hôm nay.

Hãy cứ phơi bày cho con thấy sự ghét bỏ của xung quanh đối với mình, nhưng hãy lấp đầy con bằng tình yêu để biến mọi người xa lạ thành bạn bè.

Nhưng xin hãy chỉ thực hiện những điều trên nếu Người muốn vậy. Con chỉ là một cá thể nhỏ bé và đơn độc, nhưng Người đã khiến con trở nên khác biệt, chắc hẳn có một nơi đặc biệt dành riêng cho con. Hãy dẫn lối cho con, giúp đỡ con.

Hãy để con trở thành tất cả những gì Người mong đợi.

Hãy giúp đỡ con người nhỏ bé này. Hãy dẫn đường cho con, thưa Chúa Trời.

LÀM SAO BỚT KHỔ - NGỪNG SO SÁNH BẢN THÂN VỚI NGƯỜI KHÁC

 



 Chắc hẳn ai cũng từng nghe câu "Đời là bể khổ". Vậy sống trong cuộc đời, vạn vật đều có nỗi khổ của nó: sỏi đá, cỏ cây, muôn thú, chim trời... bậc sống nào cũng có cái khổ của nó.

 

Đôi khi ta thấy đời mình khổ nên muốn được làm cánh chim trời tự do tung bay nhưng đâu biết rằng để bay được, nó cũng phải nỗ lực đập cánh, vượt lên gió bão. Ta ước mình được làm đoá hoa thoải sức khoe sắc giữa đất trời, nhưng ta có nghĩ hoa cũng phải trải qua những nắng mưa mới bung nở rực rỡ. Ta lại nói chúng không phải lo nghĩ như ta. Nhưng hãy thử là hoa, là chim, nếu vẫn muốn làm bông hoa thơm nhất, đẹp nhất, nếu vẫn mong làm con chim bay giỏi nhất, đẹp nhất thì ta có còn vô tử toả hương, vô tư bay lượn được chăng?

 

Vậy có phải nguồn cơn của đau khổ mà ta nghĩ mình đang chịu đựng chính là sự so sánh. Ta so sánh bản thân với người khác để thấy rằng họ sướng hơn ta, ta khổ hơn họ. Một đứa trẻ sinh ra bị khuyết tật, nó vẫn vui vẻ với cơ thể của nó cho tới khi nó biết so sánh bản thân mình với những đứa trẻ khác. Nó thấy cơ thể nó không được đầy đủ, đẹp đẽ như bạn nó nên nó mong muốn được như bạn nó. Và khi mong muốn không được thoả mãn thì sinh ra uất hờn, khổ đau. Đó là sự tự so sánh.

 

Nếu không mắc phải sự tự so sánh đó thì ta vẫn gặp phải sự so sánh của người khác. Dù vô tình hay cố ý thì những lời so sánh của người khác có khi khiến chúng ta  đánh giá bản thân theo hướng tiêu cực. "Mày thấy con nhà người ta thế này thế kia không". "Con người ta bằng tuổi này thì thế kia thế nọ". "Mày là đồ vô tích sự"... Những sự so sánh đó làm lung lay sự trọn vẹn, tự tin nơi bản thân. Và khiến ta đau khổ vì không được như "con nhà người ta". Nó cho ta niềm tin rằng phải học giỏi, thông minh, xinh đẹp, giàu có... như người này người kia thì ta mới được sự tôn trọng, yêu thương và chỉ có thể ta mới hạnh phúc. Ta chạy đua để đạt được những điều đó nhưng mãi vẫn chưa đủ, ta đau khổ.

 

Chung quy lại, khi có so sánh, nhìn nhận tiêu cực về bản thân thì chúng ta mong muốn có những điều người khác có mà mình không có. Và tiêu chuẩn đem ra so sánh đó trở thành điều kiện để ta có hạnh phúc, khi không có thì ta đau khổ. Vậy để giảm bớt đau khổ thì phải ngừng so sánh tiêu cực về bản thân, chấp nhận những gì bản thân có, những gì bản thân là, dù là phần tốt hay phần chưa tốt.

 

Vậy làm sao để chấp nhận bản thân?

Ta nghĩ rằng mình cũng giống như những người khác nên tại sao họ có cái này, cái kia mà ta không có. Nhưng nếu ta nhìn ra ngoài kia, cũng đều là hoa nhưng có hoa đẹp kiểu này, hoa đẹp kiểu khác, hoa thơm mùi kia, hoa thơm mùi nọ. Chính vì khác biệt đó mà có người thích hoa này, người chê hoa kia. Vậy nếu xem mỗi người là một loài hoa, chẳng phải ta có hương sắc riêng hay sao. Khi người khác không thích ta không phải vì ta không đẹp không thơm. Chỉ bởi vì họ không thích hương sắc này và sẽ có người khác thích sắc hương đó. Thế chẳng phải ta vượt qua được sự so sánh của người khác và tự nhìn nhận, khẳng định giá trị bản thân sao?

Để bản thân không bị dao động trước những so sánh của người khác, ta cần có sự khẳng định giá trị bản thân, biết mình như thế nào, hiểu được điểm mạnh, điểm yếu của bản thân. Phát huy điểm mạnh và hạn chế điểm yếu để tự củng cố và khẳng định giá trị bản thân với chính mình. Khi người khác có so sánh ta thì họ so sánh đúng, ta trân trọng, họ so sánh chưa đúng, ta biết mà không xem thường bản thân hay đau khổ.

 

Biết rằng những điều đó cần thời gian luyện tập nhưng hãy tin rằng ta sẽ làm được và sẽ giảm được những khổ đau. Hãy bắt đầu từ việc thực hành những điều nhỏ nhặt trong ngày để bản thân thấy nó hiệu quả mà có động lực rèn luyện.

 

"Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng". "Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương".

Dù được chọn lựa hay không, ta cũng không quan trọng mình là loài chim nào, là đoá hoa nào. Chỉ cần ta biết mình là chim thì sống trọn vẹn đời chim, là hoa thì cống hiến đời hoa. Thế là đủ.


NGẠI GÌ KHÔNG THỬ

 




Có một câu nói trong phim Võ Tắc Thiên (Phạm Băng Băng) mà nó tâm đắc đó là: Điều quan trọng không phải là biết nắm bắt cơ hội mà là trang bị kiến thức, khả năng để đáp ứng đầy đủ khi cơ hội đến.


Nhắc đến cơ hội, nó nhìn lại những gì đã trải qua. Có lúc cơ hội tự nhiên mà đến, có lúc nó tự đấu tranh giành lấy cơ hội, có lúc nó nắm được cơ hội, có lúc nó thất bại. Nhưng xét cho cùng, bản thân nó vẫn luôn nỗ lực và học hỏi.


12 năm đi học, nó đều làm lớp phó học tập bởi thành tích học tập của nó. Nhưng đâu đó trong đầu nó lúc đó vẫn nghĩ chức vụ cao nhất trong lớp là lớp trưởng. Và cái nhiệm vụ đi lấy sổ đầu bài là một công việc nhàm chán của “vị trí phó”. Nó mong muốn được làm lớp trưởng nhưng nói nó ra hô hào cả lớp xếp hàng thì nó lại không thích chút nào.


Đến năm lớp 12, thay vì người ta tập trung luyện thi đại học thì nó lại muốn lưu giữ những kỷ niệm đẹp thời học sinh. Ngoài việc tham gia những hoạt động phong trào của trường, nó đề xuất giáo viên chủ nhiệm cho nó tổ chức gameshow vào buổi sinh hoạt lớp và dấu ấn đậm nhất là nó tổ chức thành công cuộc thi nữ sinh duyên dáng của lớp dù ban đầu cô giáo chủ nhiệm cũng hoài nghi về việc tổ chức cuộc thi này. Nó tự tạo ra những cơ hội để bản thân nó phát triển óc tổ chức và sáng tạo.


Đến khi học đại học, khi cả lớp bầu chọn lớp trưởng, không có người được đề cử hay ứng cử, nó tự ứng cử dù mọi người trong lớp không biết nó là ai và nó cũng tự biết thành tích học tập của nó không hơn người khác. Nhưng nó nghĩ đây là cơ hội để nó học hỏi và phát triển nên nó lấy hết can đảm để đứng trước cả lớp nói rằng: nếu mọi người không chọn được lớp trưởng thì hãy để nó làm thử 1 học kỳ, sau đó mọi người sẽ đánh giá và bỏ phiếu lại. Và sau một học kỳ, không ai nhắc lại buổi bỏ phiếu nhưng nó muốn sự công nhận chính thức nên buổi bầu chọn vẫn phải có. Cuối cùng, nó làm lớp trưởng cho đến khi tốt nghiệp. Dù không thể gọi là thành công, nhưng có lẽ, khi nhắc đến nó, những người trong lớp sẽ nhớ đến cách làm việc nguyên tắc của nó.


Rồi khi có đợt tổ chức trại hè trong nhóm sinh viên nó tham gia, dù không được giao cho nhiệm vụ nằm trong ban tổ chức, nó cũng xin được cộng tác để học hỏi kinh nghiệm tổ chức event. Và rồi không hiểu sao, nó lại được lên kế hoạch tổ chức các trò chơi. May mắn là buổi trại diễn ra thành công và không ai có thể phủ nhận thành công đó có sự đóng góp của nó.


Khi nó ra trường và đi xin việc, nó mong muốn được làm event cho Bà Nà Hill. Nó biết rằng nó không có chuyên môn và kinh nghiệm nhưng khi có đợt tuyển dụng, nó vẫn bay ra Đà Nẵng chỉ để nói với nhà tuyển dụng khao khát được học hỏi và phát triển trong lĩnh vực event của nó và nó chấp nhận làm như một thực tập sinh để có cơ hội tiếp xúc với nghề. Nó nói với nhà tuyển dụng: nó đã tổ chức thành công những event nho nhỏ mặc dù trước đó không ai chỉ nó cả, vậy thì nó sẽ không bao giờ có kinh nghiệm khi mà không ai cho nó cơ hội làm bởi vì nó không có kinh nghiệm và mãi mãi nó vẫn là đứa không có kinh nghiệm trong nghề này. Mặc dù rất đồng cảm nhưng họ vẫn cần người có kinh nghiệm hơn là phải đào tạo.


Với một đứa tay ngang như nó, nó chỉ sợ người khác không cho nó cơ hội được học, được làm. Điều nó muốn là được phát triển bản thân với công việc mà nó yêu thích, còn lương bổng là vấn đề thời gian sau khi nó có kinh nghiệm.


Và rồi nó có cơ hội tiếp xúc với ngành bán lẻ thời trang. Nó cứ thế làm điên cuồng để phát triển bản thân. Có lúc nó yêu say đắm ngành này, có khi nó cảm thấy chán ghét kinh khủng; có lúc thời trang là dòng chảy trong người nó, có khi nó chẳng biết gì về thời trang. Một chị bên nhân sự nói nó rằng: nó có cơ hội bước vào ngành này rồi thì cứ kiên trì phát triển nó.


Còn nó thì tự nhủ: nếu bản thân có khả năng thì không sợ thiếu cơ hội. Và nó biết rằng: nó còn phải học hỏi và cố gắng rất nhiều để chinh phục những cơ hội.


Chẳng biết đang viết cái gì tại căn phòng 861, ngày 28/10/2017

ƯỚC MƠ THUỞ THIẾU THỜI

 



Ngày nay người ta cần người có chuyên môn sâu còn người cái gì cũng biết một chút thì chỉ làm công ăn lương hay nói đúng hơn là người sai vặt.

Nghĩ lại bản thân nó dường như cái gì cũng có một chút.

Nhớ thời tiểu học, thi vẽ, vở sạch chữ đẹp, thi học sinh giỏi, cuộc thi nào nó cũng có mặt mà chẳng bao giờ đạt giải, đến nỗi mỗi lần nghe chở nó đi thi bố mẹ nó cũng phát chán. Nó còn nhớ lúc thi hát, nó hát bài Lý cây bông. Hát xong, cô hỏi cả lớp cho nó mấy điểm. Cả lớp đồng thanh 10 điểm. Rồi cô chậm rãi nói: nếu được cho 11 điểm cô cũng cho. Thế là môn âm nhạc nó được 10 điểm. Và thế là nó dần lớn lên với ước mơ ban ngày vẽ tranh ban đêm đi hát.

Tuổi thơ của nó chẳng có gì đáng nói ngoài những con điểm cao nó đạt được. Nó không biết nó học để làm gì. Có lẽ vì để được mọi người tôn trọng. Chắc là vậy bởi nó không có bạn rủ nhau đi chơi bắn bi, tắm suối. Bạn của nó toàn quen nó vì nó làm lớp phó học tập, vì nó có thể chỉ bài. Nó không có giờ ra chơi bởi đa số lúc đó nó sẽ học bài hoặc làm bài tập của tiết trước. Không phải vì nó ham học mà vì nó không biết thời gian đó nó chơi gì, chơi với ai. Điều an ủi nó khi nhớ về tuổi thơ là mười mấy năm học sinh giỏi, rồi những lần nhất trường. Chỉ biết học những môn trong trường và môn mỹ thuật không còn giảng dạy trên lớp thì nó cũng quên nó ước mơ làm họa sĩ. Còn giấc mơ ca sĩ của nó cũng chấm dứt khi nó vỡ giọng.

Đến năm lớp 11, nó lại được mọi người chú ý bởi khả năng viết văn của mình. Rồi nó lại đi thi học sinh giỏi Văn cấp tỉnh và lần này cũng không đạt giải. Nó nghĩ nó có thể trở thành nhà báo với khả năng viết lách của mình. Nhưng nó lại không hứng thú lắm khi phải viết để sống. Nó chỉ thích viết khi nó có tâm trạng.

Môn tin năm lớp 11 học về pascal. Dường như cả lớp không ai hiểu ngoài nó. Nó thích viết những câu lệnh, giải những bài lập trình đối với nó rất thú vị. Nó suy nghĩ sẽ thành giáo viên dạy tin. Và sau khi nghe cô dạy tin nói với nó nghề này bạc như thế nào, nó lại đổi ý không chọn tin học. Nhưng có lẽ, nó vẫn hứng thú với tin học. Những công việc thao tác thủ công trên máy tính nó đều nghĩ ra những ứng dụng để làm việc đó cách nhanh hơn. Nó nhờ những đứa bạn học Công nghệ thông tin viết chương trình theo ý tưởng của nó. Nhưng nó vẫn không phải dân chuyên về tin học.

Rồi nó đăng ký thi và vào học ngành Ngôn ngữ Anh chỉ vì lý do ngành này chắc có nhiều việc làm, không thì đi dạy anh văn cũng được. Với trình độ làm bài thi Anh Văn của nó thì ở quê xem như là giỏi. Nhưng nó nghe nói còn thua đứa tiểu học trên thành phố. khi trước học gì nó cũng nhất nhưng giờ thì lẹt đẹt làm nó nản. Thế là nó chỉ học qua môn và ra trường. May sao nó cũng tốt nghiệp loại khá nhưng lại không thể cầm bằng đó đi xin việc vì khả năng chưa tới.

Trong lúc học đại học, nó tham gia cộng tác viên cho những sự kiện xã hội. Những ý tưởng về một sự kiện hoành tráng thôi thúc nó. Nó nghĩ lại thời cấp 3 nó cũng làm game show cho lớp, tổ chức cuộc thi Nữ sinh duyên dáng cho lớp nó và được cô chủ nhiệm khen. Nó xin thực tập ở một công ty sự kiện và những ý tưởng của được được đối tác công ty thích thú. Nhưng nó lại bỏ cuộc vì nó không muốn ý tưởng của nó bị người khác xào nấu.

Nó cũng từng thích và nghĩ sẽ học tâm lý học. Nhưng nghề này thì mấy năm nữa mới phát triển. Nó không đợi được.

Nó cắm hoa cũng đẹp. Nó thường cắm hoa trang trí nhà thờ và nhiều người thường mang hoa đến nhà nhờ nó cắm. Nó muốn có một hệ thống shop hoa tươi sang trọng và đặc trưng theo phong cách riêng. Nó vào làm trong một shop hoa chuyên trang trí tiệc cưới. Nói nó cắm một bình hoa, mười bình hoa thì được vì nó còn thích. Chứ nói nó cắm miết một kiểu hay cắm liên tục nó không thích.

Nó thích đi uống nước ở những nơi sang trọng và cũng muốn có một hệ thống quán nước với không gian thay đổi liên tục. Nó từng hào hứng viết kế hoạch thực hiện nhưng chặng đường bước đi quá dài nên nó cảm thấy ngán.

À, nó cũng thích du lịch nên cũng muốn có một hệ thống resort, spa cao cấp cho khách tây. Nó mơ có hệ thống chứ không dừng lại ở một cái bé bé xinh xinh. Cũng vì thế mà nó thấy xa vời.

Nói nhiều về ước muốn của nó thế thôi chứ giờ thì nó đang làm nhân viên bán hàng cho shop thời trang và mơ ước sẽ có nhãn hiệu riêng.

Để xem nó làm gì với ước muốn đó.


Sài Gòn, 1/7/2017

RICH OR RIGHT?

 



Nếu bạn đứng giữa hai con đường và chỉ được đi trên một con đường, bạn sẽ chọn con đường giàu có hay con đường lẽ phải? Đó là câu hỏi thuyết trình viên đặt ra cho chúng tôi trong buổi học về khởi nghiệp tối qua.

Tôi đã nhanh chóng chọn con đường đúng mà không cần phải suy nghĩ bởi trước giờ tôi luôn đặt lẽ phải lên trên tiền bạc. Nếu bạn bước đi trên con đường đúng (right), lúc nào bạn cũng thấy đúng, và đến 60 tuổi, bạn vẫn chưa giàu có để lo cho bản thân và những người bạn yêu, thì bạn vẫn cho là đúng? Đó là vấn đề giảng viên đặt ra cho tôi. Và nếu được chọn, ông sẽ chọn con đường giàu có. Muốn làm việc gì cũng cần có tiền, đôi khi muốn làm những điều bản thân cho là đúng đắn, là cần thiết, bạn cũng cần có tiền. Nói ra thì thực dụng nhưng thật sự, không có tiền thì khó có thể làm được gì. Và có lúc, chính đồng tiền lại tạo nên cái mà người ta gọi là sự thật.

"Tiền không mua được hạnh phúc", đó là lý lẽ của những người đi theo con đường đúng đắn nhưng không thể kiếm nhiều tiền. Người giàu thì lại nói: "Những thứ không thể mua bằng tiền thì sẽ mua bằng rất nhiều tiền". Ai cũng có lý lẽ để biện minh cho chọn lựa của mình. Nhưng có một điều ai cũng ngầm thừa nhận rằng: trong xã hội bây giờ, không có tiền thì cuộc sống sẽ khó khăn, và cái hạnh phúc mà những người nghèo thêu dệt từ tình thương, niềm tin vào điều tốt đẹp trong cuộc sống thì rất mong manh và đòi hỏi họ nỗ lực rất nhiều.

Với một người trẻ đang bước những bước đi đầu đời trong việc xây dựng tương lai, tôi lựa chọn con đường Right. Tôi dấn bước cho những lý tưởng tốt đẹp mà bỏ qua cái nền tảng sự nghiệp, liệu rằng lý tưởng đó có thể nuôi sống tôi? Tôi cho đi những điều mà có lẽ tôi không thể chắc chắn người nhận họ cần hay không? Và cái họ cần thì có lẽ hiện tại tôi chưa có. Có thể chữ Right vẫn đang bị chữ Rich bó buộc.

Cứ mãi chênh vênh, mơ hồ trong cái lý tưởng đó và thực tại cuộc sống thì cả Rich hay Right đều không trọn vẹn. Không hiểu mình đang muốn nói điều gì bởi cứ hoang mang như thế đó. Mục tiêu chưa rõ ràng, tư tưởng chưa thông suất thì khó có thể kiên trì, vững bước. Thôi thì một lần nhìn lại để biết mình sẽ trôi về đâu.

The Coffee House 01 Nguyễn Trãi, Chiều thu buồn, 18/11/2016

ĐỪNG HỌC ĐẠI HỌC BẰNG TIỀN CỦA GIA ĐÌNH

 



Ai cũng biết thời gian học đại học không chỉ là thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ với bao hoài bão, mơ mộng mà còn là nền tảng để xây dựng sự nghiệp, tương lai. Tôi thừa nhận rằng 4 năm đại học của tôi, tôi chưa đạt được 2 điều đó. Nhạt nhòa, lãng phí là điều có thể nói về quãng thời gian này.

Tất cả đều là lỗi ở bản thân mình, không thể đổ lỗi cho ai hay hoàn cảnh được. Và điều tôi muốn thay đổi khi nhìn lại những gì đã qua đó là tôi sẽ tự trang trải chi phí khi tôi rời nhà lên thành phố này.

Tôi nhận ra điều đó khi tôi kết thúc năm 3 và từ đó tôi đã muốn tự nuôi sống bản thân và thực hiện những dự định của mình. Chính nhờ quãng thời gian tự đi làm, tự định hướng cuộc sống, bỏ lại cái học vị cử nhân và những gì người khác mong đợi, tôi mới biết mình phải làm gì?

Tôi luôn biết ơn những gì gia đình đã hy sinh, đã mang lại cho tôi và mong muốn hoàn thành kỳ vọng của gia đình nhưng điều đó đôi khi trở thành những rào cản mà tôi gọi là thử thách khi thực hiện những dự định của riêng mình. Dù biết rằng cha mẹ nuôi mình ăn học không kể công hay không mong muốn sau này mình đền đáp, phụng dưỡng nhưng chính câu nói "cho mày ăn học mà bây giờ mày như thế này như thế kia" khiến tôi giật mình suy nghĩ: nếu tôi học đại học bằng nỗ lực kiếm sống và học tập của mình thì tôi có thể làm những gì khác đi với  cái danh hiệu cử nhân đó.

Và tôi phải công nhận rằng: trường học không thể dạy được những điều mà trường đời dạy. Vừa học vừa làm sẽ là thách thức và cơ hội để tôi khám phá và khẳng định bản thân. Với những va chạm, vấp ngã trong công việc, tôi sẽ biết biến giờ lên lớp của tôi thành những buổi học đầy hứng thú, gom nhặt những gì cần thiết và biết mình nên học những gì. Nhất là tôi có cơ hội tiếp xúc với môi trường làm việc để biết mình phù hợp với nghề nào.

Cầm những đồng tiền do chính mồ hôi, công sức của mình, tôi sẽ hiểu được giá trị đồng tiền để học cách chi tiêu, quản lý và đầu tư tài chính. Tôi sẽ có động lực học tập để có một công việc tốt hơn trong tương lai, không phải lao động quá tải hay xa hơn là không phải làm thuê.

Làm thêm nhiều sẽ giúp tay chân nhanh nhẹn, đầu óc lanh lợi. Chính óc quan sát, khả năng tư duy trong công việc sẽ là yếu tố quyết định thành công của bạn sau này.

Tôi thường băn khoăn tại sao công ty nào cũng đòi hỏi kinh nghiệm. Sinh viên mới ra trường thì làm gì có kinh nghiệm. Không được nhận đi làm vì không có kinh nghiệm thì mãi là người không có kinh nghiệm, thất nghiệp. Nhưng kinh nghiệm ở đây có thể là những kinh nghiệm đúc kết trong quá trình làm thêm, thực tập, những hoạt động tình nguyện mà phù hợp với công việc tương lai (qua sự khéo léo thể hiện qua đơn xin việc). Từ đó, nhà tuyển dụng sẽ thấy được tiềm năng của tôi và tôi là người họ có thể đào tạo, phát triển.

Biết bao lợi ích từ việc làm thêm trong quá trình đi học. Tự do tài chính, tại sao tôi phải sống dựa vào gia đình khi tôi đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm hành vi của mình. Đừng sợ làm thêm sẽ ảnh hưởng đến việc học, bởi người chăm làm thì chắc chắc sẽ chăm học, không có thời gian giải trí nhảm nhí chứ không thể không có thời gian học.

Đừng như tôi. Đừng để quãng thời gian đã qua tồn tại những từ "giá như", "biết vậy", "nếu"...

Một buổi sáng đầy trăn trở và quyết tâm, 17/9/2016

KHỞI NGHIỆP HAY HỌC ĐẠI

 



"Có bao giờ mày nghĩ đến việc tự tử không?" Đó là câu hỏi bạn nói với tôi để bắt đầu câu chuyện.

5 năm trước tôi và bạn cùng chung một xuất phát điểm. Hai đứa có khá nhiều điểm tương đồng nên đôi khi đi chung, nhiều người vẫn hay so sánh hai đứa. Xét về khả năng, tôi và bạn cũng có những điểm chung, bạn có tài nào thì tôi có tài đó, ngang tài ngang sức, mỗi người một vẻ, thật khó để so sánh ai hơn ai. Nhưng một điểm tôi hơn bạn chính là tôi học giỏi hơn.

Khi bạn và tôi tốt nghiệp phổ thông, tôi đi học đại học còn bạn thì tự lập nghiệp kinh doanh. Hai chúng ta đều thích kinh doanh nhưng cách làm lại khác nhau. Điểm cuối sự nghiệp hai đứa đều mơ giống nhau nhưng cách thực hiện nó thì lại khác. Tôi có phần ngưỡng mộ bạn bởi bạn chọn cách khởi nghiệp, sống với đam mê của mình ngay khi có thể còn bản thân tôi vẫn do dự, suy tính. Tôi tự an ủi cho sự yếu kém đó bằng suy nghĩ con đường khởi nghiệp của bạn có thể thành công đấy nhưng so với việc tôi đi học đại học thì con đường khởi nghiệp sau này của tôi sẽ dài hơn, sẽ đi xa hơn bạn. Bạn và tôi ngầm cố gắng để chứng tỏ bản thân mình thành công hơn người kia.

Và giờ đây, khi có dịp ngồi lại bên nhau để chia sẻ hành trình của mình. Tôi thật sự cảm thấy mình thua bạn rất nhiều. Tôi không ngờ một người nhỏ nhắn như bạn giờ đây lại có thể gồng gánh cả gia đình, thậm chí cả gia đình của anh chị mình. Tôi không ngờ một người không được học về quản trị, kinh tế hay kế toán mà lại có thể tính toán cách kinh doanh, xoay vòng vốn mà chính tôi khi nghe bạn nói mà lỗ tai cứ bùng nhùng. Tôi không ngờ một người mỏng manh như bạn lại có thể đương đầu với những sóng gió mà chính bản thân bạn thấy không biết tại sao bạn lại vượt qua được. Và tôi không ngờ một người như tôi lại thua bạn nhiều đến thế.

Tôi đã tốt nghiệp đại học mà vẫn phải để cho ba mẹ lo lắng về công ăn việc làm của mình. Tôi cũng có nhiều ý tưởng khởi nghiệp nhưng bản thân tôi lại không có được cái liều trong kinh doanh như bạn. Như lời bạn chia sẻ: bạn rất liều, bạn nghĩ cứ làm đi rồi tính tiếp và chắc chắn thành công, hay táo bạo hơn là, không ai ăn thịt người đâu, mình không trả nợ nổi thì mình khất, mình trả dần. Tôi thật lòng ngưỡng mộ tinh thần đó của bạn. Và bạn cũng đủ cần cù, đủ bản lĩnh và khéo léo để vượt qua những thách thức cuộc sống. Từ con số không, bạn đã có được số vốn mà chính bản thân tôi cũng không dám nghĩ tới.

Bạn có chia sẻ: nếu đến năm 30 tuổi, sự nghiệp của bạn không thành công, bạn sẽ từ giã cõi đời, còn nếu thành công, bạn sẽ dành quãng đời còn lại để phục vụ tha nhân. Đúng là tuổi trẻ, sức trai thì phải vẫy vùng khắp bốn bể mới không phải tiếc nuối về những việc mình chưa làm. Nhưng tôi không đồng tình việc bạn nhắc đến chuyện từ bỏ mọi thứ mà ra đi nhẹ nhàng như vậy, nhưng tôi tin với những gì bạn có và trải nghiệm vào lứa tuổi này thì đến năm 30 tuổi, bạn sẽ thành công. Mong rằng lúc đó hai chúng ta sẽ lại có buổi trò chuyện về hành trình thành công của mình bạn nhé!

Buổi trò chuyện bên tô hủ tiếu trong góc hẻm thoi thóp ánh đèn

0h00 ngày 06/9/2016

TẬN HƯỞNG THÀNH QUẢ CUỘC SỐNG

 



"Nhiều bạn trẻ lấy việc làm việc hết mình, hưởng thụ tối đa làm phương châm sống. Bạn có đồng tình với phương châm đó không?"

Đầu tiên, cho phép em được bỏ qua phần chào hỏi ban giám khảo, khán giả hay nói khán giả vỗ tay cổ vũ cho mình để câu giờ trong khi suy nghĩ câu trả lời.

Em xin phép được trả lời câu hỏi của mình.

Em luôn có quan điểm: người thông minh, nhanh nhạy là người biết đâu là điểm dừng. Bởi vì dừng lại quá sớm đôi khi khiến ta tiếc nuối và sự vô độ, xa đà nhiều lúc lại rất tai hại. "Làm việc hết mình" ở đây, em xin được chia sẻ là việc cống hiến hết khả năng để tạo ra những giá trị cả vật chất lẫn tinh thần, khẳng định bản thân và mưu ích cho xã hội trong giới hạn của bản thân (sức khỏe, tri thức, tài năng...). Còn việc "hưởng thụ tối đa" thì chỉ nên là "tận hưởng công việc mình đã làm". Ở đây là việc thưởng thức (enjoy) cuộc sống, không nhất thiết là hưởng thụ những của cải, vật chất mà lao động đem lại.

Không phải sống trong giàu sang, tiện nghi, uy quyền mà người ta nói là mình đang tận hưởng cuộc sống. Chỉ khi nào biết đủ, biết đủ cả trong lúc thiếu thốn, gian nan thì người ta mới thật sự đang tận hưởng cuộc sống. Còn nếu lao mình vào kiếm tiền, vun vén cho cuộc sống vật chất bản thân thì người ta chỉ đang mang những gánh nặng tham vọng, khao khát vơ vét thật nhiều cho mình thì có cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc mà nói rằng họ đang tận hưởng cuộc sống không. Thưởng thức mọi thứ cuộc sống mang lại, dù thiếu thốn, khó khăn thì người ta mới đang sống để tận hưởng. Phải có sự hài lòng với thực tại và một trái tim biết yêu thương thì người ta mới biết cách thưởng thức cuộc sống. Còn không, mọi sự hưởng thụ của họ chỉ là những vô cảm. Ví như việc một ca sĩ nổi tiếng post lên trang cá nhân của mình tấm hình đang ngồi trong siêu xe thưởng thức champagne kế bên một người lao động nghèo khổ.

Bản thân mỗi người khi lao động hết mình đều có quyền tận hưởng thành quả của mình. Nhưng điều em muốn hướng tới là sự sẻ chia đối với mọi người, sẻ chia niềm vui thành quả, sẻ chia những gì dư thừa so với mức nhu cầu cần thiết của bản thân. Đó là tấm lòng nhân ái, yêu thương mà một hoa hậu cần có.

Em xin hết.


(Câu hỏi vòng thi của Hoa hậu Đỗ Mỹ Linh, Hoa Hậu Việt Nam 2016)

30/8/2016

CUỘC SỐNG LUÔN TỒN TẠI THỨ GỌI LÀ CÔNG BẰNG?

 



Sáng nay tôi xem The Face, một chương trình đang thu hút hiện nay. Họ nói những người chơi có tố chất, tài năng, thể hiện xuất sắc nhưng vẫn phải dừng cuộc chơi, rằng chương trình dàn dựng hay thiếu công bằng đối với thí sinh... Bản thân tôi thì thấy rằng: một khi bạn đã tham gia cuộc chơi thì bạn phải chấp nhận quyền quyết định thuộc về ban tổ chức.

Nếu tôi là thí sinh, tôi có thể được chọn vì tài năng hay tôi có điều chương trình mong muốn, nhưng người khác có thể được chọn chỉ vì mối quan hệ hoặc chỉ vì ban tổ chức thích chọn họ, đơn giản chỉ thế thôi, không cần phải lý giải cho tôi biết và cũng không cần phải thể hiện sự công bằng nếu như đó không phải là điều họ mong muốn. Và tôi được đi đến tập mấy cũng là công bằng với tôi rồi, bởi tôi đến đây không phải vì tôi quá xuất sắc, quá tài năng mà chỉ đơn giản là họ đã chọn tôi. Những điều tôi học hỏi, những trải nghiệm và những gì tôi thể hiện cho người khác thấy mới là điều quan trọng. Nếu tôi thấy cuộc chơi nào đó không công bằng và tôi tìm kiếm sự công bằng ở đấy thì tôi nên ra đi.

Còn nếu tôi là khán giả truyền hình, tôi không thích chương trình dàn dựng, bất công hoặc đơn giản thí sinh tôi thích bị loại, tôi có thể không theo dõi nữa. Không tranh cãi, không chỉ trích về vấn đề mình không thích là lựa chọn làm mình vui nhất.

Khi đứng trước một vấn đề không như mong muốn, người ta có thể lựa chọn: chấp nhận, thay đổi hoặc từ bỏ.

Còn bạn đang băn khoăn: liệu rằng trong cuộc sống này có tồn tại hay không chữ "công bằng" thật sự, hay mọi thứ trên đời đều chỉ là tương đối thì tôi xin được chia sẻ thêm quan điểm của mình.

Có lúc tôi nghĩ cuộc đời thật không công bằng. Những sinh linh chưa kịp sinh ra đời thì đã bị sự ích kỷ của bố mẹ mà tước đoạt của em sự sống. Những em bé sắp sinh đâu được chọn lựa sinh ra trong gia đình giàu sang hay nghèo khó, tri thức hay bình dân, gia đình yên ấm hay lục đục... Những đứa trẻ mới sinh đâu có tội tình gì mà phải trân mình chịu đựng những căn bệnh hiểm nghèo hay phải nhìn đời bằng một thân thể khiếm khuyết... Và khi vào đời, nó lại thấy biết bao điều bản thân nó cho là bất công: người hiền thường chịu thiệt thòi, kẻ ăn chơi thì được dư dật trong khi nhiều người cầy cuốc khổ cực mà phải chạy vạy từng miếng ăn... Phải chăng cuộc đời này không tồn tại công bằng hay chính bản thân tôi chỉ toàn thấy những điều bất công?

Nhưng trải qua thời gian, tôi nghĩ tại sao bản thân mình cứ phải sống trong bất mãn, muộn phiền khi nghĩ rằng cuộc đời toàn bất công. Tôi dần học được cách chấp nhận và nhìn nhận cuộc sống này chỉ tồn tại thứ công bằng tương đối. Công bằng hay không công bằng chỉ do bản thân mình lượng định. Nếu suy nghĩ khác đi, nhìn nhận vấn đề ở khía cạnh khác tích cực hơn, bản thân sẽ thấy được sự công bằng trong đó, và điều quan trọng vẫn là bản thân sẽ cảm thấy dễ chịu và vui vẻ hơn.

Rồi đến thời điểm hiện tại, tôi có thể nói cuộc đời này luôn công bằng. Những thứ "tôi là", "tôi có", những điều xảy đến với tôi đều mang một ý nghĩa của nó và nó dành riêng cho một mình tôi, và thế là đủ cho tôi. Khi bản thân tôi thấy đủ thì còn điều gì bản thân tôi thấy là không công bằng nữa. Người ta thường thấy bất công khi họ ôm ấp và vơ vét quá nhiều thứ và khi những thứ họ mong muốn không đạt được, họ thất vọng và cảm thấy cuộc sống bất công với họ.

Đúng là mọi thứ trên đời đều mang tính tương đối và chỉ nơi Đấng Tạo Hóa mới tồn tại sự trọn hảo. Vậy một Đấng Tạo Hóa luôn công bằng lại đối xử không công bằng với tôi ư? Tôi không nghĩ như vậy. Nếu tất cả những gì tôi nhận được trong cuộc sống chỉ toàn bất công thì những bất công đó tôi sẽ chẳng có khi tôi không được đón nhận sự sống nhưng không này, qua sự quảng đại của cha mẹ tôi. Tôi đã làm gì để nhận được sự sống này mà tôi còn đòi hỏi mình phải là người có ngoại hình, có gia thế và sống trong gia đình giàu có, hạnh phúc, thế này thế kia. Những thứ đó tôi nói tôi không thể chọn lựa chỉ bởi vì tôi đón nhận một cách nhưng không từ cha mẹ tôi. Vậy tại sao tôi lại oán trách thân phận của mình hay oán hờn cha mẹ mình khi họ không cho tôi thứ tôi mong muốn mà bản thân tôi không nghĩ lại: cha mẹ tôi đang chịu đựng những gì tôi gây ra cho họ, có lẽ, cuộc đời họ sẽ tốt hơn nếu họ không cho tôi ra đời. Vậy là sự sống, thân phận mà tôi nhận được đã là công bằng đối với tôi.

Và tất cả những điều xảy đến trong cuộc đời tôi, dù tốt hay xấu ở phương diện này hay phương diện khác, trong nhìn nhận của tôi nó đều rất công bằng vì nó phù hợp để rèn luyện tôi, cho tôi những trải nghiệm, những bài học và cơ hội hoàn thiện mình và đạt được những điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống. Nếu tôi nhận thấy bản thân tôi không nhận được những gì xứng đáng với cố gắng, năng lực của mình hoặc người kia chẳng có gì hơn tôi mà họ lại nhận được thứ tôi muốn là tôi đang đánh giá thiếu công bằng và đôi khi là tôi đang ghen tị với họ. Đánh giá một cách khách quan, tôi đã nỗ lực hết sức mình và thể hiện điều đó để mọi người nhìn nhận chưa? Và dù kết quả đạt được là gì thì tôi cũng đã công bằng với chính mình và đủ để tôi tự hào và ngẩng cao đầu. Còn quyết định thuộc về người khác thì đó là quyền của họ, họ đưa ra đánh giá và chọn lựa theo cách của họ, đó là công bằng của họ.

Công bằng cũng có tính tương đối. Đối với tôi như này là công bằng, nhưng đối với người khác thế kia mới là công bằng. Vậy thì có bất công hay không vẫn nằm ở cách nhìn nhận của mỗi người. Nếu muốn công bằng theo cách của mình, bản thân phải giành được quyền quyết định. Khi đó, thế nào là công bằng và đối xử như thế nào là lựa chọn của bạn.

Người ta thường đòi hỏi người khác phải công bằng với mình mà bản thân mình thì đã thật sự công bằng với bản thân, công bằng với người khác để tạo dựng sự công bằng cho cuộc sống này chưa?

Đối với chính mình, tôi thường chọn những thứ dễ dãi nhưng tai hại cho bản thân để từ chối những điều khó khăn nhưng mang lại ích lợi. Như thế tôi đã thực sự công bằng với bản thân mình. Công bằng là người khác phải đem đến cho tôi những điều tốt nhất mà tôi lại không cố gắng đối xử với bản thân cách công bằng. Tôi đã nỗ lực như thế nào để đạt được điều mà tôi nói theo lẽ công bằng tôi phải có bởi tôi xứng đáng.

Trong mỗi hoàn cảnh, dù ngặt nghèo hay khó khăn đến đâu, bạn cũng có quyền lựa chọn cách ứng xử và giải quyết nó. Đứng trước thách thức lớn nhất là sống chết, bạn vẫn có thể lựa chọn chết vinh hay là sống nhục. Thế đã là công bằng cho bạn.

Và đôi khi, công bằng là việc tôi phải bỏ đi cái tôi, sự ích kỷ để thực thi công bằng đối với người khác. Không xét đoán, tôn trọng cuộc sống và quyết định của người khác là đang thể hiện sự công bằng. Giúp đỡ, chia sẻ với mọi người để mình và mọi người đều cảm thấy cuộc đời này thật công bằng.

Tại sao sự công bằng trong cuộc đời mình lại trao phó hay phụ thuộc vào người khác mà không phải bạn là người tạo nên sự công bằng cho chính mình. Ý tôi muốn nói là sự tự chủ.

Căn phòng 861/27/10, 28/8/2016

TONY BUỔI SÁNG-KHAO KHÁT VẪY VÙNG BIỂN LỚN

 



Người ta nói: cuộc đời của một con người sẽ thay đổi khi họ đọc một cuốn sách hay gặp được một người phù hợp. Tôi nghĩ mình đã gặp được Người đó và tôi cũng đọc được cuốn sách đó-Tony Buổi Sáng.

Sự thay đổi đó có thể hiện tại những người xung quanh tôi chưa nhận ra bởi tôi đâu phải là người đa nhân cách, chỉ cần tích tắc là có thể thay đổi được ngay. Sự thay đổi nào cũng cần quyết tâm và thời gian, sự đào luyện không ngừng để hướng đến con người hoàn thiện mà bán thân hướng tới. Sự nóng vội và nghĩ rằng bản thân có thể đổi thay được ngay và giữ vững điều đó chỉ là sự ảo tưởng và đôi khi khiến ta chai lỳ trong cảm thức tự mãn về bản thân mà không canh tân chính mình. Nhưng chính trong bản thân mình, tôi cảm nhận mình đang làm mới chính bản thân mình. Từng tế bào trong cơ thể hay sự thể hiện rõ nhất là từng nơ-ron từ từ biến đổi mạnh mẽ khiến cho tư duy, lối sống của tôi cũng đổi mới. Nói như thế có thể chỉ là cách nói cường điệu nhưng chỉ khi nào bạn chạm tới và cảm nhận, bạn sẽ thấy những năng lượng trong bạn được thức tỉnh và dâng trào mạnh mẽ khiến bạn phải thay đổi, phải biến đổi... Tôi dám nói như thế bởi tôi đã gặp được Người và đọc được cuốn sách khiến tôi thức tỉnh. Còn trong giới hạn của bài viết này, tôi xin chia sẻ những điều tôi có thể cảm nhận trong cuốn Cà phê cùng Tony và Trên Đường Băng của tác giả Tony Buổi Sáng.

Không phải sự tình cờ mà tôi đọc một cuốn sách. Chính thời gian loay hoay kiếm việc khiến tôi chông chênh, mất định hướng về cuộc đời mình. Và trong sự mất phương hướng đó, tôi đã tìm được kim chỉ nam cho mình. Có lẽ chính là thời điểm, hoàn cảnh khiến tôi khao khát tìm ra lối thoát nên tôi mới cảm nhận được sự ý nghĩa mà cuốn sách đó đem lại.

Tôi lướt web tìm việc và thấy tin tuyển trợ giảng cho một trung tâm dạy ielts. Điều đặc biệt khiến tôi tò mò là trong phần yêu cầu công việc có dòng chữ "ưu tiên ứng viên đã đọc qua Tony Buổi Sáng". Thế là tôi phải tìm và đọc Tony Buổi Sáng là cái gì?

Điều đầu tiên phải nói là tôi bị cuốn hút bởi giọng văn hài hước, dí dỏm nhưng sâu sắc của một người từng trải và phóng khoáng. Cứ mỗi lần đọc là tôi lại say sưa thức đêm dù rất buồn ngủ. Và cứ thế, càng đọc tôi lại càng muốn thay đổi nếp sống của mình để vươn ra biển lớn.

Bạn sẽ bắt gặp chính mình trong những tư duy yếu kém hay lối sống tiêu cực, buông thả. Bạn sẽ học hỏi từ những con người cố vươn lên, đè bẹp hoàn cảnh khốn khó của cuộc sống và đã gặt hái được thành công. Bạn mời gọi phải có lối tư duy tích cực, năng động, phải sống phóng khoáng, yêu thương và cho đi  để thay đổi "tư duy tiểu nông" thấp kém. Điều quan trọng là bạn luôn phải vượt lên chính mình, cố gắng học hỏi để tự hào sánh vai với bạn bè quốc tế. Và điều bạn có thể tìm được chính là tư duy làm chủ và định hướng khởi nghiệp.

Có thể bạn sẽ cảm nhận được nhiều hơn thế nữa khi đọc 2 cuốn sách trên hoặc theo dõi Fanpage Tony Buổi Sáng.

HỌC ĐẠI HỌC LÀ QUÃNG THỜI GIAN NÓ TIẾC NUỐI NHẤT

 


Giờ đây ở cái tuổi mà bạn bè nó đã yên bề gia thất thì nó vẫn đang quay cuồng học tiếng Đức để bắt đầu hành trình du học Đức của mình. Có quá trễ với nó hay không thì nó chỉ chặc lưỡi mà nói: nếu thấy trễ mà không làm thì biết đến bao giờ mới làm, còn vứt luôn cái mong muốn đó vào sọt rác thì nó không biết trong đời nó còn bao nhiêu lần hối tiếc vì đã không bắt đầu. Mà nói thật, lâu rồi không tập trung học nên rất cần thời gian tập lại thói quen này.

Nó không biết trong quãng thời gian bốn năm đại học nó đã làm gì mà giờ nó không thể cầm tấm bằng loại khá đó để đi xin việc. Thậm chí khi có người hỏi đã từng học ngành gì, nó cũng không dám trả lời bởi vì khả năng chuyên môn của nó chẳng hề tương xứng với tấm bằng nó đạt được. Hãy thôi hỏi nó học ngành gì, trường gì, bởi vì lỗi chẳng phải ở những kiến thức được giảng dạy, mức độ uy tín, danh tiếng của nhà trường hay khả năng của thầy cô mà ở chính tại người học. Dẫu biết rằng hệ thống giáo dục Đại học ở Việt Nam còn nhiều hạn chế nhưng tư duy của người học mới quyết định quãng thời gian học đại học có ý nghĩa như thế nào trong sự nghiệp của họ sau này.

Bốn năm là quãng thời gian không dài so với đời người nhưng nó cũng không ngắn để hình thành hệ tư tưởng sống cũng như lượng kiến thức có thể được tiếp thu. Không quan trọng người ta dạy nó cái gì mà quan trọng là nó muốn học cái gì và phương pháp học của nó ra sao. Nếu thật sự muốn thì nó sẽ tự tìm hiểu và đào sâu kiến thức đó. Trải nghiệm nhiều phương pháp học để biết phương pháp nào giúp nó tiếp thu nhanh, cũng như tiếp nhận được lượng kiến thức lớn và tạo cảm giác hứng thú khi học. Bốn năm chịu khó, chăm chỉ học hành và phát triển bản thân để một quãng thời gian dài sau này hưởng những thành quả cũng đáng để đánh đổi chứ. Học cách đón nhận cảm giác khó chịu khi làm những việc khó khăn cũng là một kỹ năng cần rèn luyện. Mà thật ra cũng chẳng cần nghĩ là đánh đổi nếu biết tận hưởng trọn vẹn từng giây phút: Học ra học, chơi ra chơi.

Đáng lẽ quãng thời gian bốn năm đó nó phải làm những điều này chứ không phải đợi đến bây giờ. Nhưng chuyện gì cũng cần trải qua quá trình nhận thức. Nó nhận thức trễ hơn người khác thì giờ nó đi sau người khác là điều hiển nhiên. Nó có chút nuối tiếc nhưng nó đã dũng cảm đứng dậy để sau này không còn mãi tiếc hoài tuổi trẻ. Nó còn trẻ mà. Ừ thì nó tự nhủ mình còn trẻ nên phải bắt đầu sống cho đáng tuổi trẻ.