Nhãn

VIẾT CHO NGÀY CHỊ LẤY CHỒNG


Ngỡ rằng chị sẽ khấn “đồng trinh trọn đời” cùng với em nhưng thật bất ngờ, ngày 3/8/2020 chị đã chính thức kết hôn. Nói là bất ngờ bởi vì với em, em vẫn chưa đủ trưởng thành để tiếp nhận chuyện chị em mình đã lớn và mỗi người sẽ xây dựng một gia đình riêng. Biết rằng dù thế nào, chị vẫn là chị của em. Nhưng vì sự ích kỷ bản thân, em chưa thể chấp nhận việc chị phải gánh vác những trách nhiệm mới, làm dâu, làm vợ và sau này làm mẹ. Nói gì thì nói, khi đó trách nhiệm làm chị cũng sẽ không còn như trước.

Nói về chị, em sẽ nói một từ trách nhiệm. Chị là đứa con thứ hai, em là đứa kế chị, chỉ thua chị một tuổi. Anh cả thì đã đi tu. Em còn nhớ: ngày mùng một tết, khi chúc tết bố mẹ, chị đã nói một câu mà cả gia đình ai cũng khóc: anh hai đã đi tu xem như xong phần của ảnh, còn chị, chị sẽ thay anh chăm lo cho đàn em.  Đối với em thì chị đã làm rất tốt lời hứa đó, ít nhất là những gì chị đã làm cho em.

Một đứa rõ ràng trong các mối quan hệ, giữa biết ơn và mang ơn vẫn có sự tách biệt như em thì em vẫn có thể nói: trong cuộc đời, em chỉ mang ơn ba người: bố mẹ, và tất nhiên là chị.

Đến bây giờ, mỗi quyết định trong đời em đều có sự hiện diện của chị. Chị là người chở em đi thi đại học khi chị mới là sinh viên năm nhất chưa sành sỏi đất Sài Thành. Em cũng chẳng mảy may hỏi chị có bận việc gì hay bận học không nhưng chị vẫn là người chở em đi thi đại học đến hai lần.

Rồi khi lần đầu tiên vấp ngã trong cuộc đời, không dám về nhà thì em lại gọi điện nương nhờ chị. Nhưng lần đó, em vẫn phải về nhà đối diện với ba mẹ. Em dường như trầm cảm giai đoạn đó. Biết chuyện, chị từ thành phố chạy xe về, đến nhà thì trời đã chập tối. Em không thể lý giải tại sao khi vừa nhìn thấy mặt chị, em lại òa khóc.

Vượt qua khoảng thời gian đó, em lại lê lết lên Sài Gòn theo chị. Hai chị em thế mà cũng đã chuyển trọ cũng 5 chỗ rồi. Lúc nào cũng là chị lo lắng tìm chỗ và lo tiền phòng hàng tháng. Không những thế, sáng nào chị cũng dậy sớm nấu cơm cho em rồi mới đi làm. Mặc dù biết em đã đi làm, có thể tự lo tiền tiêu xài nhưng chị vẫn sẵn lòng gửi tiền tiêu vặt vào tài khoản cho em.

Em chưa từng tổ chức một cái sinh nhật nào cho chị nhưng chị là người hiếm hoi trong số những người nhớ ngày sinh của em. Bất ngờ, cũng có những bất ngờ mà chị tạo cho em trong ngày sinh nhật. Chị cũng là người duy nhất nhớ sinh nhật của từng người trong nhà.

Và không chỉ em, những đứa em khác khi có vấn đề gì đều tìm đến chị. Nhớ lần chị gọi điện cho em kể chuyện, em mới biết gánh nặng của chị to lớn thế nào. Không muốn bố mẹ lo lắng, em nói với chị thôi để hai chị em mình lo liệu. Nói thế nhưng em biết rằng chị nói cho em biết chỉ đơn giản chị cần người chia sẻ tâm sự chứ thật ra đôi vai nhỏ bé của chị vẫn sẽ tự gánh vác mọi thứ.

Ngày chị đổ bệnh, em là người dìu chị vào bệnh viện. Dù nằm trên giường bệnh nhưng chị vẫn không muốn em ở lại chăm sóc. Một mình chị vẫn tự gọi cơm mang lên phòng từng bữa và vẫn muốn tự trang trải viện phí. Thật lòng em đã ước mình có thể chịu bệnh thay cho chị. Không phải vì em cao cả gì. Nhưng một phần vì thương chị, một phần em cũng biết em không thể thay chị làm phần việc của chị, gánh vác những mối lo cho chị. Còn nếu em nằm đó thay chị, sẽ chẳng có ảnh hưởng gì vì chị sẽ cáng đáng mọi chuyện.

Có lẽ vì căn bệnh đó mà chị em, một người trong mắt em là người mạnh mẽ, tự do, giờ muốn có người để dựa dẫm, để được nhõng nhẽo mà không phải cứng rắn, gồng gánh gì nữa. Em cũng hy vọng rằng chị sẽ được hạnh phúc và không phải gánh thêm những trách nhiệm nào.

Chị không hoàn hảo nhưng đối với em, chị đã làm một người con ngoan, một người chị tốt thì chắc chắn chị sẽ làm một người vợ đáng yêu, người con dâu hiếu thảo. Em chỉ muốn nói với chị rằng có những chuyện không cần vơ vào bản thân và ép buộc mình hoàn thành trách nhiệm nặng nề tự mình áp đặt. Cùng chia sẻ với mọi người thì không có gánh nặng nào là quá sức với ai hết. Những người thật sự yêu thương chị thì luôn muốn chị hạnh phúc.

Em thì không thể như chị để nói rằng: anh hai đã đi tu là xong phần ảnh, chị đã đi lấy chồng thì xong phần chị, còn em, em sẽ chăm lo bố mẹ và mấy đứa em còn lại. Thật sự em biết mình không thể làm tròn việc đó, nhưng em sẽ cố gắng trong hạn mức của mình. Phần còn lại vẫn phải để mọi người tự lo phần của họ thôi.

Chị em mình không hay chia sẻ, tâm sự với nhau và những lời này không dễ gì để nói ra nên những dòng viết này có vẻ sến súa nhưng sẽ là lần đầu tiên em nói cho chị nghe những điều này. Và cũng coi như một lần nhìn lại tình chị em mình để em xác định trách nhiệm mà vô hình trung chị trao lại cho em. Tóm lại chị cứ lo hạnh phúc của chị nhé! Ai cũng sẽ tự lo tìm hạnh phúc cho mình thôi, khỏi lo (mỉm cười nhẹ).

CHO - MƯỢN - TIỀN


Hẹn nhau nhậu sau vài năm không gặp, tôi phụ trách mang bia còn vài đứa bạn mang mồi. Nói nhậu cho sang nhưng thật ra là trò chuyện với nhau về quãng thời gian sinh viên đã qua mà nay đứa nào cũng đã đi làm được vài năm. Ổn định có, mong muốn bay xa có, nhưng chung quy lại thì so với thời sinh viên, tiền bạc đứa nào cũng khá giả hơn.

Sau buổi đó, tôi với một thằng bạn trên đường về có ghé vào quán hủ tiếu gõ để ăn đêm. Nó nói tôi mua bia hết bao nhiêu tiền để nó “share” ra nhưng tôi từ chối. Qua trò chuyện, nó có nhắc đến những lần mượn tôi vài trăm ngàn thời sinh viên để ứng biến những ngày cuối tháng và trả tôi ngay khi có tiền. Tôi thật sự không nhớ nổi những chuyện như thế nhưng nó vẫn nhớ thì có lẽ nó là người xem trọng điều đó. Thế nên tôi rất trân trọng thằng bạn này.

Sinh viên, nếu ăn học nhờ vào tiền gửi hàng tháng của cha mẹ thì khi cho mượn tiền, không phải vì dư giả mà chỉ là nhịn ăn ngon vài bữa để giúp đỡ bạn bè khi nó cần. Và cái thời đó thì cũng không nghĩ xa được, rằng mối quan hệ nào nên đầu tư, mối quan hệ nào nên vứt bỏ. Chỉ đơn giản bạn cần thì tôi giúp.

Tôi cũng cho vài đứa bạn mượn tiền, nhưng đâu phải ai cũng giống người bạn kia.

Nhớ hồi những năm cuối đại học, khi đã hoàn thành những môn học quan trọng và có nhiều thời gian hơn. Tôi đi làm bán hàng trong trung tâm thương mại. Đợt công ty chạy chương trình giảm giá mạnh, doanh thu cao nên tiền lương và thưởng tháng đó của tôi cũng hơn chục triệu. Những đứa làm chung với tôi, ai cũng biết chuyện đó.

Vậy là thằng bạn chơi thân với con bạn tôi nó nhắn tin mượn tiền đóng học phí. “Nếu không có tiền, chắc tôi phải nghỉ học”. Đó là câu nó nói với tôi. Tính ra tôi không chơi với nó nhiều, tôi biết nó qua con bạn làm chung chỗ. Nhưng tôi nghĩ: nó làm quản lý nhóm bán hàng nên khi có lương, nếu nó muốn trả tiền cho tôi thì chẳng là vấn đề. Tôi đã cho nó mượn bởi vì nó biết tôi vừa nhận lương mà tôi thì không nghĩ ra một lý do nào để từ chối. Thế là tôi trở thành người túng thiếu đi xin lại khoản tiền mình đã để nó mượn đóng học phí. Mà cũng không biết liệu nó có thiếu tiền đóng học phí thật không khi mà nó vẫn thường “check in” ở những nơi vui chơi, ăn uống mà tôi cho là sang chảnh.

Rồi bạn trai của con bạn làm chung cũng nhắn tin mượn tiền. “Tôi cần cho việc gấp lắm nhưng đừng cho bồ tôi biết nha”. Nó nói tôi như vậy mà tôi không đặt một chút vấn đề rằng có gì mờ ám trong đó không. Tôi vẫn cho nó mượn với một lý do ngây ngô như thằng bạn trên. Thế là sau vài lần tôi đòi mà nó không có tiền trả, vào một ngày nọ, bồ nó là đứa làm chung với tôi nói với tôi rằng nó sẽ trả thay cho.

Vậy là những “phi vụ” cho mượn tiền đầu đời của đời chẳng mấy thuận lợi chút nào. Tôi dần suy nghĩ nhiều hơn mỗi khi có người hỏi mượn tiền và tôi cũng học được cách nói từ chối hay có những nguyên tắc trong chuyện đó.

Người ta nói bạn bè thì không nên dính tới chuyện tiền bạc. “Mất tiền, mất luôn cả bạn”. Nhưng đâu phải ai cũng hiểu được điều đó. Nếu người bạn kia cứ mượn tiền thì sao làm từ chối hoài được. Vậy nên, một người chị mà tôi chơi chung từ thời sinh viên đến giờ đã nói với tôi như một lời giao kèo: “đừng bao giờ mượn tiền chị nhé”. Nhưng chị là người khá thoải mái trong những buổi đi ăn uống chung. Chị luôn dành phần trả tiền hay có “share” thì cũng nhường tôi phần ít. Ngày tôi ra nước ngoài làm việc, chị kẹp một trăm đô trong món quà chia tay. Về nhà mở quà ra tôi mới biết. Thật muốn trả lại chị nhưng dù sao đó là tấm lòng của chị, tôi sẽ cất giữ nó. Có lẽ chị cũng giống tôi khi muốn rạch ròi giữa cho và mượn, không muốn người khác mượn nhưng bản thân nếu đủ hào phóng thì vẫn có thể cho.

Hai suy nghĩ tôi luôn đắn đo khi cho ai đó mượn tiền là: tôi có sẵn sàng cho họ số tiền đó khi họ không trả tôi không? Và liệu họ có thật sự cần sự giúp đỡ của tôi?

Tôi rất hạn chế mượn tiền của bạn bè hay người khác. Bởi tôi cho rằng: người đầu tiên mình cần nghĩ đến là cha mẹ, những người thân của mình. Cha mẹ là người có thể cho ta mọi thứ vô điều kiện. Nếu vì mong muốn không để người thân lo lắng mà đi mượn tiền của người khác thì trách nhiệm trả nợ càng cao hơn. Còn nếu đẩy sức nặng gồng gánh nỗi lo đó qua cho người khác mà bản thân không có trách nhiệm trả nợ thì thật không còn gì để nói. Vậy là họ đối với bạn của mình cũng không hề quan tâm hay tình nghĩa gì.

Khi muốn mượn tiền, nên tìm người chuyên cho vay. Cứ sòng phẳng với tiền bạc chứ đừng lấy tình cảm để hưởng lợi vài đồng tiền lời. Chẳng lợi bao nhiêu mà cái tình nó cứ vương vấn trói buộc người khác.

Quan điểm rạch ròi là thế nhưng tôi vẫn không thoát khỏi những sai lầm khi cho mượn tiền.

Sau một năm không gặp mặt, đứa nhân viên từng làm cấp dưới nhắn tin với tôi mượn tiền. “Em làm mẹ đơn thân, phải một mình lo cho con, anh cho em mượn tiền ăn, đến thứ sáu có lương thì em trả anh liền”. Không ngờ sau một năm không liên lạc mà khi biết tôi mới từ nước ngoài về, em lại nhắn tin mượn tiền tôi. Lý do mượn tiền lo bữa ăn cho con cũng đáng đồng cảm.

Với những nguyên tắc mà tôi đã đề ra, tôi hỏi em đã hỏi mượn những người thân quen hay bạn bè thân chưa? Em nói chẳng ai giúp em cả. Rồi em kể lể trước em đối xử với mọi người rất tốt, rất rộng rãi mà giờ em khó khăn thì chẳng ai giúp đỡ. Tôi từng làm chung và nghe rất nhiều tai tiếng về cách tiêu tiền của em. Sai lầm của em là sự thể hiện sự giàu có không hề tồn tại của mình. Và một điều bản thân phải tự nhận ra là “không phải mình đối tốt với người khác như thế nào thì họ đối xử với mình lại như vậy”. Không nên dùng tiền người này để lấy lòng hay đầu tư vào mối quan hệ vào người khác. Mà nói gì thì nói, một phần tôi cũng xiêu lòng. Phần khác thì theo nguyên tắc của tôi, số tiền em mượn, tôi vẫn có thể cho, cho để dức hẳn không còn dính dáng gì nếu như em không trả. Và tôi cũng nghĩ rằng, một người tính toán như em thì sẽ biết đầu tư hạn mức khoản vay, nghĩa là mượn một số tiền nhỏ rồi trả đúng hạn để những lần sau có thể mượn những khoản tiền lớn dần.

Và để xem sự nể trọng của em đối với tôi trước giờ là như thế nào. Tôi có quyền suy nghĩ thế bởi khi nói chuyện với một đứa nhân viên làm chung khác thì nó liền nói: “ai nó cũng giật được chứ biết đâu Hoàng, nó lại nể và sĩ diện mà trả”.

Lúc cho mượn, tôi nói rõ với em là tôi không có tiền trong tài khoản nên phải chờ chiều tôi ra ngân hàng gửi tiền. Tôi nói vậy để thấy rằng tôi đã hết lòng như thế nào. Vậy mà nhiều thứ sáu trôi qua trong im lặng, và người em đó không biết còn túng thiếu hay không mà trên facebook vẫn lung linh, sung đầy. Và giờ thì tôi cũng không quan tâm nó còn tồn tại hay không mà tôi chỉ biết rằng: nó đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của tôi.

Nói trắng ra thì các mối quan hệ đều neo giữ nhau bởi lợi ích, hoặc là trao nhau tình cảm, hoặc là san sẻ lợi ích. Nhưng hãy để cái tình đáp trả cái tình, đừng lấy tình cảm quy đổi ra tiền bạc để rồi phải ngỡ ngàng nhận ra, giá của cái tình nó bọt bèo rẻ rúng lắm.


HÔM NAY TÔI CÔ ĐƠN


Mấy ngày nay, tâm trạng của tôi không được ổn định và vững vàng như trước. Cô đơn, có lẽ sau những ngày tháng bản thân nghĩ rằng mình rất cố gắng để học tiếng Đức và làm youtube mà kết quả không như mong muốn, tôi cảm thấy mệt mỏi. Và mỗi khi như vậy, tôi lại cảm thấy lạc lõng.

Tôi lướt dọc khung chat của facebook để tìm kiếm những người mà tôi có thể trò chuyện. Nhưng thật khó để nghĩ ra một cái tên bởi vì có thể nói, tôi không có mối quan hệ nào có thể tâm sự. Mà những lúc bản thân tiêu cực như thế, nếu bản thân có thể tự giải quyết thì cũng không nên tìm gặp người khác. Không phải ai cũng sẵn lòng lắng nghe và đón nhận những điều người khác than phiền hay buồn rầu. Rồi tôi cũng thử nhắn tin cho hai người mà tôi có thể nghĩ ra, nhưng thật khó để mở lời khi bản thân không muốn làm ảnh hưởng tâm trạng họ hay thể hiện những góc khuất của bản thân.

Tôi lại không có thói quen tâm sự với bố mẹ hay người thân. Nhất là vào giai đoạn này, khi mà tôi không làm nên trò trống gì, chỉ đang ăn nhờ bố mẹ để có thời gian học hành và hy vọng ngày có thể sang Đức thì tương lai mới có tiến triển. Nếu chính tôi còn không tin tưởng vào quyết định của chính mình thì làm sao bố mẹ và người thân có thể ủng hộ hoặc ít nhất là không ngăn cản tôi được.

Vào những lúc như vậy, có phải lối sống khép kín của tôi có vấn đề chăng? Cứ cho là đúng thì chính tôi cũng không biết phải thay đổi như thế nào khi mà chính tôi luôn là người đứng bên lề cuộc sống. Và tôi biết rằng, cảm giác lúc này cũng chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn thôi. Rồi tôi sẽ lại là một người độc lập, không đi theo đám đông và luôn muốn sống và bảo vệ cảm xúc của chính mình. Nói là bảo vệ cảm xúc của chính mình cũng chưa hẳn đúng. Bởi tôi thấy rằng tôi chưa thật sự có được cảm xúc của riêng mình, cảm xúc của tôi có thể là xúc cảm của người khác áp lên mình. Đó cũng là lý do tôi sợ kết nối với người khác, sợ bản thân mang cảm xúc của người khác vào mình hay cứ phải suy nghĩ cho người khác.

Cũng may là tôi bắt đầu ý thức về bản thân mình nên cũng đang dần khắc phục. Những lúc muốn tỏ ra cứng rắn, vô cảm, tôi phải tụng kinh trong lòng, rằng bản thân phải tôn trọng cảm xúc của mình mà phớt lờ người khác. Nhưng bên cạnh những ngày bình yên luôn có những ngày nổi bão trong lòng.

Cố gắng học thêm một chút, nhưng không chịu nổi nữa, tôi lấy cuốn sách “Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng” tôi mua cách đây vài tuần, leo lên xe đạp và chạy ra bờ suối cách nhà tôi vài chục mét. Ngồi trên thảm cỏ bên con nước đọng với đám lục bình, tôi lật giở từng trang sách. Tôi luôn có những cuốn sách mua đã lâu chỉ chờ dịp đọc. Và hôm nay, cuốn sách này đã làm bạn với tôi khi đồng điệu với tâm trạng của tôi lúc này.

Hòa mình vào thiên nhiên trong không khí yên bình, nghiền ngẫm từng trang sách trải lòng của tác giả, tôi không thấy mình bớt lẻ loi. Đâu đó trên thế giới này vẫn có những người đang đơn độc giống tôi. Thế giới này luôn tồn tại những người không ngừng cố gắng theo đuổi giấc mơ hoặc đang vật lộn với nhịp sống cùng với tôi.

Tôi biết mình cần thoát khỏi cảm giác này nhưng không nhất thiết phải bực bội và ép mình bằng mọi cách phải tích cực hay tìm kiếm động lực ngay lập tức. Tôi ý thức nhìn nhận, đối diện và chấp nhận cảm xúc tôi đang có. Tận hưởng chúng cùng với những cuốn sách hoặc những bộ phim, bản nhạc cực buồn. Và biết rằng, qua ngày mai, sau một giấc ngủ bình tâm với chính mình, tôi sẽ rời bỏ cảm xúc này và tiến về phía trước. Giờ đây thì tôi ý thức rằng “tôi đang cô đơn”.

 


KIÊN TRÌ KHI HỌC NGOẠI NGỮ


Sau gần 9 tháng học tiếng Đức, tôi đang gặp phải vấn đề tương tự như khi tôi học tiếng Anh. Khi mới bắt đầu học thì những cái mới lạ làm tôi hứng khởi tiếp thu mọi thứ. Nhưng đến giai đoạn những điều cần biết đã biết, thì giai đoạn nâng cao vốn từ và luyện tập khả năng nhanh nhạy khi sử dụng ngôn ngữ cực kỳ khiến tôi nản chí.

Giống như tôi đang leo trên cây cột mà đến đoạn bôi trơn, cứ leo rồi tụt, leo rồi tụt, không biết đến bao giờ tôi muốn vượt qua được nấc thang này để có thể sử dụng ngôn ngữ một cách thoải mái. Có lẽ tôi gặp vấn đề này vì tôi nôn nóng đốt cháy giai đoạn. Ngôn ngữ thì cần sự kiên trì, ít mà liên tục còn hơn cố nhồi nhét mà gián đoạn.

Một đứa trẻ cũng cần hơn một năm để nghe hiểu ngôn ngữ rồi mới bập bẹ nói những từ đơn. Sau đó mới bắt đầu nói câu đơn rồi những từ cao cấp và câu phức tạp phải được trau dồi qua năm tháng và va chạm cuộc sống. Thế thì việc học ngoại ngữ 6 tháng, một năm mà chưa thành thạo cũng là chuyện bình thường. Huống hồ khả năng học ngôn ngữ của người trưởng thành cũng giảm sút so với trẻ nhỏ.

Biết là vậy nhưng mắc kẹt quá lâu trong một ngôn ngữ cũng khiến bản thân không đủ thời gian cho những việc khác. Nói gì thì nói tôi vẫn phải cố gắng bước tiếp để chinh phục tiếng Đức và tiếng Anh rồi tiếp tục trau dồi những ngôn ngữ khác. Đó là mong muốn của tôi thì dù có khó khăn, mệt nhọc thì cũng phải tiến về phía trước.

Viết vài dòng này chỉ để nhắc nhở bản thân không được bỏ cuộc hay buông thả bản thân. Vì CoVid-19 mà mục tiêu của tôi phải dời sang năm sau. Có lẽ tâm lý còn nhiều thời gian khiến tôi không được thúc đẩy và nỗ lực nhiều. Thôi thì phải hạn định lại thời gian và kỷ luật lại bản thân.  Cố lên tôi ơi!


KHÔNG CÒN SỰ LỰA CHỌN NÀO KHÁC


Sáng nay khi đang rửa chén, anh trai tôi về và rủ tôi đi đào gốc cây trong rẫy của một người bác về làm kiểng. Tôi thật sự không muốn đi chút nào. Một phần vì mới sáng sớm đã phải đào đào bới bới, nhem nhuốc, một phần vì tôi có nhiều việc phải làm để hoàn thành mục tiêu cho tháng mười đang gần kề. Tôi trả tôi sẽ không đi nhưng có vẻ anh tôi không hài lòng. Tôi nói thêm: “nếu việc trồng cây làm kiểng là thú tiêu khiển của anh thì anh có thể tự mình làm, dù có như thế nào thì tự anh cũng tận hưởng quá trình đó mà”. Quan điểm của tôi là thế nhưng nói vậy không biết có khiến anh buồn không.

Nhìn anh một mình lái chiếc ba gác ra khỏi sân, mẹ tôi nói: “Sao không đi với anh?”. Nghe mẹ nói thế, có lẽ tôi nên đi. Mặc chiếc áo khoác lấm lem của mẹ và chiếc nón lá trên đầu, tôi chạy ra xe. Anh trai tôi hỏi: “muốn đi hay bị ép buộc vậy?”. Tôi chỉ trả lời: “No choice” rồi leo lên xe. Nhà tôi là thế, dù là cha mẹ hay anh chị, ai cũng tôn trọng sự tự do lựa chọn của tôi và tôi luôn biết ơn vì điều đó. Nhưng lần này, tôi đã không lựa chọn theo mong muốn của mình mà vì người khác.

Một đứa như tôi thì lựa chọn làm điều mình không thích thì đã xem là “không còn sự lựa chọn nào khác”. Nhưng trong hoàn cảnh nào, tôi biết rằng mình luôn có nhiều hơn một sự lựa chọn. Dù cho bị ép buộc làm một việc nào đi chăng nữa thì mình vẫn có ít nhất hai sự lựa chọn trong cách làm việc đó: một là làm với sự hậm hực, bực bội; hai là từ bỏ suy nghĩ “bị ép buộc” để bản thân thoải mái làm việc đó hơn. Tôi có thể đi với sự miễn cưỡng và bực bội. Nhưng dù chống đối hay thuận theo, thì tôi cũng phải làm việc đó nên tôi chọn làm nó với tinh thần vui tươi và đón nhận.

Và quả thật, chuyến đi đó thật sự mang lại niềm vui và tôi xem nó là một trải nghiệm tuyệt vời. Ngồi trên khung ba gác, tôi lắc lư và bập bềnh mỗi lần xe chạy qua những tảng đá của con đường quê đất đỏ gập ghềnh. Tôi nhìn ngắm những bông lúa đang trổ đòng và phóng tầm mắt nhìn ra cánh đồng lúa xanh ngắt lâu lâu lổm chổm màu nâu của vài nương ngô đang trổ cờ. Tôi hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm mai được gội rửa bởi cơm mưa tối qua.

Anh trai và tôi cuối cùng cũng đào được bốn năm gốc cây mà không biết thời gian tới nó sẽ là những chậu kiểng xinh đẹp hay là khúc củi nằm trong gian nhà bếp. Nhưng dù là khúc củi thì chuyến đi này không hề vô ích bởi tôi đã tận hưởng được không khí yên bình của thiên nhiên nơi đây và mùi vị của mồ hôi nơi nương đồng. Mà thật ra thì tôi cũng chẳng làm gì nhiều. Nhiệm vụ của tôi trong “phi vụ”chỉ là người bầu bạn mà thôi. Giá trị cốt lõi nhất của mỗi người chỉ đơn giản là sự hiện hữu.

Chất gốc cây lên xe, tôi ra rửa chân tay bên dòng mương chảy men theo con đường. Anh tôi xác nhận lại chuyện tôi chấp nhận đi chung vì ép buộc hay tự nguyện: “vui không?”. “Vui”, tôi đáp lại. Khi tôi biết quan sát cảm xúc của bản thân, mỗi lần bực tức hay khó chịu, tôi dừng lại, nhìn nhận lại cảm xúc của chính mình rồi thở nhẹ ra, nở một nụ cười để đẩy lùi cảm xúc tiêu cực đó. Khi cho rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác, tôi bình tĩnh lại, nở một nụ cười và làm việc đó với tinh thần tự nguyện nhất có thể. Chính vì việc ý thức cảm xúc bản thân và tập luyện như thế, tôi thấy cuộc sống của mình bình yên và dễ thở hơn trước rất nhiều. Bực tức cũng phải làm, vui tươi cũng phải làm, sao ta không chọn cách nào khiến bản thân thoải mái hơn? Không còn sự lựa chọn nào khác hay thật ra là bản thân đã lựa chọn điều đó trong những lựa chọn khác?


ĐƠN GIẢN TÔI CHỌN BÌNH YÊN


Nếu một ngày trong ví bạn không còn đồng nào và bạn nghĩ đến việc ra ngân hàng đóng tài khoản để rút 35k bị giữ trong tài khoản thì bạn có làm không? Tôi đã hai lần ra ngân hàng làm chuyện đó. Có thể hơi ngại khi tự nghĩ rằng mọi người cho rằng bạn túng quẫn đến nổi phải rút cho bằng được những đồng bạc lẻ cuối cùng. Nhưng đối với tôi 35k là cả hai bữa ăn. Thật đấy, một bữa ăn 15k cũng có thể làm tôi hài lòng thì hai bữa ăn cũng đáng để cân nhắc. Và giá trị của tôi không dựa vào đánh giá của người khác để nâng cao hay giảm giá trị.

Tôi nhắc về chuyện đó nhưng không thấy bản thân mình vô dụng hay để kể khổ với mọi người. Vì đơn giản, tôi vẫn thấy hài lòng và bình thường với những việc đó. Có lẽ hiện tại, nếu xét đến những điều nhiều người mong muốn thì ở tôi chính xác tồn tại nhiều con số không tròn trĩnh. Không tiền bạc, không mối quan hệ, không tương lai... Nhưng tôi có hiện tại, một hiện tại bình yên như tôi mong muốn. Có đánh mất bình yên hay không là đôi khi bị lời ra tiếng vào làm mình dao động.

Khi tôi đưa mọi nhu cầu của bản thân về mức căn bản, không còn quá cầu kỳ đòi hỏi thì tự khắc, niềm vui, sự tròn đầy hiện hữu trong mọi thứ tưởng chừng bình thường nhất. Khi dọn đồ từ phố về làng, tôi mang về vỏn vẹn vài bộ đồ mặc nhà, 2 chiếc quần jean cùng áo thun mặc ra đường và vài cuốn sách. Đó là những thứ luôn theo tôi mà chỉ cần nói tôi đi đâu, chỉ việc gom ba lô những thứ thiết yếu đó là có thể lên đường. Tôi cảm thấy may mắn khi bản thân mình không quá đặt nặng vấn đề mặc đẹp, mặc sao cho bản thân thoải mái và người xung quanh không khó chịu vì luộm thuộm là được. Tôi không thích tiệc tùn hay những nơi đông người một phần cũng vì không thích phải diện những bộ đồ trang trọng, mực thước hay đắn đón suy nghĩ mặc gì, mặc sao cho phù hợp.

Còn chuyện ăn uống, khi xác định mình sống không phải để ăn thì cũng không cần bữa nào cũng thịnh soạn. Ăn ngon thì vẫn muốn nhưng thật chất, khi bản thân thấy hài lòng với bữa ăn mình có và cơ thể khỏe mạnh thì cảm giác ngon miệng sẽ chẳng khác gì mình ăn sơn hào hải vị. Lâu lâu được thưởng thức một món ăn mới thì cảm giác sung sướng sẽ tăng gấp bội. Ăn uống dư thừa quá độ đôi khi còn khiến bản thân mất đi cảm giác tận hưởng khi ăn uống hoặc vị giác luôn phải tìm kiếm điều mới. Cảm giác biết ơn khi có được mỗi bữa ăn khiến tôi trân trọng mọi thứ và những người giúp đỡ mình.

Những mối quan hệ giúp tôi phát triển bản thân mình hơn. Nhưng nếu mối quan hệ nào đó khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và đánh mất sự bình yên thì cũng không nên giữ mình trong mối quan hệ đó làm gì. Mắc kẹt trong một mối quan hệ không phải là bản thân không thể sống mà thiếu một ai đó, mà chỉ là bản thân không muốn chấp nhận cảm giác mất mát, chia xa. Nhưng nếu “có cũng như không” hoặc “có càng thêm đau” thì buông bỏ có khi lại bình yên hơn. Sự bình yên, an toàn mà người khác mang lại sao bằng sự yên bình, yêu thương bên trong nội tâm của mình. Tình yêu cơ bản nhất chính là yêu thương bản thân mình. Những mối quan hệ xuất phát từ sự yêu thương và tôn trọng bản thân của mỗi người sẽ khiến mối quan hệ đó thăng hoa và lâu bền hơn.

Nếu thấy bên cạnh mình không còn ai cũng chẳng sao. Làm bạn với bản thân cũng thú vị không kém việc tìm hiểu, tương tác với người khác. Quan sát bản thân buồn vui, những cảm xúc lồi lõm của chính mình và tự phá lên cười chính mình khi phát hiện bản thân có những cảm xúc và hành động lạ lùng. Một mình nhâm nhi ly trà tắc tự pha, lẩm nhẩm vài câu tâm đắc trong cuốn sách “đọc không vì mục đích gì” cũng không phải là cảm giác cô đơn tệ hại. Đâu cần phải du lịch đến những nơi đông đúc, nổi tiếng, chỉ cần được hòa mình vào thiên nhiên, lắng nghe tiếng nước chảy từ chiếc bồn rửa chén, nghe tiếng gà, tiếng chim vang lên nhè nhẹ, nhìn ngắm bông hoa, ngọn cỏ, hòn đá ven đường mà lòng nhẹ tênh thì đó còn hơn vạn chuyến đi xô bồ.

Bình yên là thế. Không đợi kiếm thật nhiều tiền rồi dùng tiền đổi lấy bình yên xa hoa. Mà nếu thật sự muốn yên bình, hãy trở về với chính con người mình và tận hưởng bình yên bên trong. Nơi mình gặp lại chính mình và giao hòa với thiên nhiên. Chấp nhận “những gì mình là, mình có” và biết ơn về mọi thứ. Đó là hành trình của cuộc sống mà bản thân luôn khám phá mỗi ngày. Bản thân luôn có những điều mới mẻ để mình hứng thú tìm hiểu về nó và tìm về sự bình yên.


phim ABOUT TIME (tựa việt ĐÃ ĐẾN LÚC)


Nếu bạn đang thấy cuộc đời khiến bạn khó chịu và ép bạn chịu đựng những điều bức bối, nếu quá khứ khiến bạn mơ tưởng một lần quay trở lại để sống lại giây phút hạnh phúc tươi đẹp hay sửa chữa lỗi lầm thì bộ phim “Đã đến lúc” sẽ giúp bạn có một cái nhìn mới hơn.

Tim và những người đàn ông trong gia đình anh đều có khả năng du hành thời gian, nghĩa là chỉ cần tìm một chỗ kín đáo, nghĩ về khoảng thời gian quá khứ thì bản thân anh được trở lại quãng thời gian đó mà vẫn còn đầy đủ ký ức. Anh đã dùng khả năng này để sửa chữa những sai lầm của mình và đôi khi không phải là sai lầm mà chỉ đơn giản là làm lại mọi thứ một cách hoàn hảo hơn. Những gì đang xảy ra, nếu quay ngược lại thời gian thì ta có thể biết trước diễn tiến mọi chuyện. Như thế, khi muốn lấy lòng người phụ nữ anh thương thì anh cần biết cô thích gì và những gì anh đã làm có thật sự tốt chưa. Khi biết được điều đó, anh sẽ quay ngược thời gian để làm mọi thứ tốt đẹp và hoàn hảo hơn. Vậy thì anh cứ phải lặp đi lặp lại cái vòng tròn đó, làm sai và quay lại sửa sai. Và để không tốn thời gian làm sai thì anh hỏi trực tiếp người đối diện xem họ thích gì và anh cần làm gì. Nhưng đôi khi lời nói của người khác không hẳn là sự thật. Một người đã không thích anh thì việc anh có quay lại đúng thời điểm để tạo ấn tượng với họ thì họ cũng sẽ không thích. Hoặc cùng một tình huống đó, anh thay đổi cách làm thì sẽ nhận được kết quả khác nhau, quan trọng là có muốn thử lại hay cho rằng mình không thể làm khác đi nên đành bỏ cuộc.

Cuối cùng thì cũng phải nói là nhờ khả năng du hành thời gian mà anh có được người vợ như anh muốn. Một đám cưới trong mưa bão. Mọi người không thể có được một tấm hình đẹp và ai nấy đều ướt nhẹp. Nhưng khi hỏi vợ có muốn tổ chức lễ cưới vào một ngày khô ráo hơn không thì cô cảm thấy mọi thứ như thế cũng tuyệt rồi. Anh dần nhận ra, khi ta chấp nhận mọi thứ với tinh thần lạc quan, tích cực thì việc có thể quay lại quá khứ đã không thật sự cần thiết.

Anh đã có con và một gia đình hạnh phúc. Anh hài lòng với cuộc sống của mình. Nhưng em gái của anh thì đang chịu tổn thương bởi chưa thể thoát được người đàn ông đào hoa. Và sau một lần cãi nhau với hắn, cô uống rượu và gặp tai nạn xe. Tim muốn dùng khả năng của mình để giúp em gái tránh được tai nạn và biết cách từ bỏ người đàn ông không xứng đáng đó. Nhưng anh nhận ra, khi quay ngược thời gian như thế, thời điểm thay đổi nên tinh trùng tạo nên con anh sẽ thay đổi và con của anh sẽ có hình hài khác. Anh phải đứng giữa lựa chọn, chấp nhận chuyện em gái bị thương hay đứa con mà anh yêu thương nay lại là đứa trẻ lạ lẫm. Chuyện gì cũng có cái giá của nó. Nếu không thì chẳng phải cuộc đời quá thiên vị cho anh rồi sao? Việc thay đổi để người này được hạnh phúc thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ có người buồn rầu. Quan trọng là đối với mình, điều gì là quan trọng nhất.

Một bài học mà cha anh dạy là hãy thử sống một ngày với áp lực và tinh thần bực bội và quay lại để sống ngày hôm đó với tinh thần lạc quan, vui vẻ. Có lẽ không xem phim thì ai cũng biết được là hai trạng thái đó khác nhau như thế nào. Nhưng có thể nói, đó là do ta đã trải qua và nhận thấy nên sống ngày hôm qua với tinh thần lạc quan hơn. Vậy thì chỉ cần ý thức, nhìn nhận lại tình huống đang xảy ra với mình để điều chỉnh lại thái độ tiếp nhận nó thì mình không cần phải quay ngược thời gian để sửa chữa mà thay đổi ngay hiện tại.

Người ta nói “con người thường hối tiếc quá khứ, mơ tưởng tương lai và lãng quên hiện tại”. Nếu sống tốt hiện tại, cố gắng sống và tận hưởng từng giây phút thì việc quay ngược quá khứ hay du hành đến tương lai có cần thiết không? Cũng đều là giai đoạn ta sống trọn vẹn và hài lòng mà phải không? Cha anh cũng có khả năng quay ngược thời gian, nhưng khi biết mình bị ung thư vì hút thuốc quá nhiều thì ông có quay ngược thời gian để bỏ thuốc hay đi khám sớm hơn không? Ông sẽ không bỏ thuốc vì nếu ông không phải dân hút thuốc thì đã không lấy được vợ ông.

Và khi cha Tim mất, anh dùng khả năng của mình để quay lại khoảng thời gian bên cha. Quá khứ là ký ức, dù buồn hay vui thì nó cũng cho ta những bài học hay khoảnh khắc đáng nhớ. Anh không quay lại ký ức bên cha với tinh thần tiếc nuối, buồn rầu. Chỉ đơn giản là tận hưởng khoảng thời gian của yêu thương và bên cạnh ông khi có thể. Khi vợ anh muốn sinh thêm đứa con nữa là lúc anh phải đưa ra lựa chọn: chào đón thành viên mới hay vẫn níu kéo ký ức về người cha đã mất. Mọi thứ đều cần phải tiến về phía trước. Giây phút trước khi con anh chào đời, anh đã quay ngược thời gian để chào tạm biệt cha anh lần cuối.

Bộ phim mang rất nhiều giá trị quy luật của cuộc sống. Tôi cũng nhận ra ở bản thân nhiều điều cần thay đổi, không phải quá khứ, không phải tương lai, mà là ngay bây giờ. Khi kết thúc những dòng viết này, tôi sẽ lên đường về quê để tận hưởng những giây phút bên gia đình. Dù nơi ấy tôi đã từng cho rằng nó không có thứ tôi muốn. Nhưng đâu ai biết được, tôi còn bao nhiêu dịp bên gia đình nữa. Và tôi thì không có khả năng quay ngược thời gian. Nên hãy làm những điều bản thân mình muốn khi còn có thể.


CÓ TRÁCH NHIỆM NÀO ĐANG ĐÈ NẶNG LÊN ĐÔI VAI BẠN?


“Nếu không có 400 triệu thì có lẽ tay hoặc chân của em đã bị xã hội đen lấy đi rồi”. Đó là câu nói của một cậu em ở trọ chung thời sinh viên nói với tôi. Em kể câu chuyện của mình cho tôi nghe khi em lướt facebook và thấy những bài đăng về sự tự do theo đuổi đam mê hay những thứ đại loại như ý nghĩa cuộc đời mà tôi chia sẻ. Điều em nói tôi đều công nhận, rằng cuộc đời này nếu không có tiền thì không được đảm bảo. “Bản thân có thể chờ thành công đến nhưng tuổi già của cha mẹ thì không”. Hay như câu giáo huấn của một người thầy trên youtube: “cái ngày mà ba mẹ nằm trong bệnh viện mà bản thân không có tiền chữa chạy thì lúc đó mới biết sự bất lực của một thằng đàn ông”. Vậy thì đam mê là gì? Ý nghĩa cuộc sống là gì khi trách nhiệm cơm, áo, gạo, tiền hay những bổn phận với cha mẹ và những người thân cứ quẩn quanh, bủa vây lấy mình?

Câu trả lời thật khó trả lời. Có lẽ hoàn cảnh sống và tính cách của mỗi người thì sẽ có câu trả lời khác nhau. Chỉ cần bạn biết rằng bạn đã cố gắng làm hết sức trong khả năng và hoàn cảnh của mình là được rồi. Giống như nhân vật trong bộ phim mà tôi đang xem. Cô chấp nhận lấy một người đàn ông không yêu mình và hàng ngày chịu sự tổn thương từ anh ta, vì anh ta có thể lo cho người mẹ già và cô em gái đau bệnh của cô. Việc cô hy sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy sự chăm lo vật chất cho mẹ và em gái là điều đáng được sẻ chia và an ủi. Nhưng điều mà bản thân tôi cảm thấy cô đáng thương bởi vì chính cô không thể lấy mẹ và em gái làm liều thuốc xoa dịu những đau khổ của cô. Người ta có thể chấp nhận những nghịch cảnh trong cuộc sống mà vẫn vui vẻ đón nhận khi họ biết rằng điều họ hy sinh là đáng. Hay nói cách khác, giữa lựa chọn theo đuổi hạnh phúc riêng hay hy sinh vì hạnh phúc của người khác, một khi chỉ được lựa chọn một trong hai thì cũng nên chấp nhận việc mình đánh mất thứ còn lại để bản thân không cảm thấy mất mát dằn vặt nữa. Cô chấp nhận chịu khổ vì mẹ và em, thì khi cảm thấy đau khổ, việc nghĩ đến mẹ và em gái đang hạnh phúc có khiến cô thấy nhẹ nhõng hơn không? Hy vọng cô sẽ bớt đau khổ khi chấp nhận với lựa chọn của mình. Dù trên đời này không có bí mật nào có thể giữ mãi được, nhất là việc giả vờ mình đang hạnh phúc, thì tôi cũng mong rằng cô sẽ giấu được mẹ mình cho đến khi bà chết. Để mẹ cô không bị dằn vặt khi biết cô đang hy sinh cho bà bấy lâu nay và đứa em gái luôn cảm thấy mình là gánh nặng cho chị sẽ không bị tâm lý này đè nặng thêm nữa.

Vậy thì tự hỏi, nếu tôi trong hoàn cảnh đó thì tôi sẽ làm gì? Có lẽ tôi sẽ thẳng thắn nói chuyện với mẹ và em gái, dù có để họ chịu cực cùng tôi nhưng nếu họ cùng tôi cam lòng xây dựng những hạnh phúc nhỏ nhoi thì thế cũng không phải là lựa chọn tệ. Còn vì không muốn mẹ và em không phải bận lòng thì giữ im lặng và tự mình lựa chọn như nhân vật trong phim cũng được. Nhưng tôi sẽ vô cảm hơn để bớt cảm thấy đau khổ và luôn lấy mẹ và em làm động lực vượt qua. Nếu đủ bản lĩnh gom góp chứng cứ ngoại tình hay bạo hành để ra toà chia tài sản thì cũng chẳng có gì đáng trách, đó là phần cô được hưởng sau những tổn thương về tinh thần và thể xác.

Nói giông dài chuyện phim như thế để thấy rằng bản thân dù phải có trách nhiệm gì đi nữa thì vẫn có cơ hội để mơ về tương lai và phấn đấu chứ. Nếu bản thân đã cố gắng mà chưa thể cho gia đình vật chất như mong muốn thì cũng lấy tình cảm hay những điều khác bù lại. Biết bao người mải mê kiếm tiền để lo cho gia đình mà không đủ thời gian quan tâm họ. Đến cuối cùng nhìn lại, thứ họ cần đâu phải là tiền tài vật chất.

Vậy nên hãy thử rõ ràng với nhau xem, trách nhiệm của mình là gì, họ cần mình ở mình và mình có thể cho họ điều gì. Biết đâu mình lại ngộ ra, tự bản thân mình đang tự buộc cho mình những trách nhiệm mà người khác không trông chờ rồi tự mệt mỏi hay từ bỏ cuộc sống của chính mình. Hoặc nếu họ đặt lên bạn trách nhiệm quá sức thì có cần điều chỉnh lại không. Chung quy lại, hãy lựa chọn điều làm bản thân hài lòng dù trong hoàn cảnh nào và buông bỏ những gánh nặng tiêu cực không cần thiết. Tích cực đón nhận cuộc đời mình đang sống thay vì tâm lý là kẻ bị hại và đổ lỗi cho hoàn cảnh thì nên làm, phải không?

TÔI VẼ CUỘC ĐỜI TÔI


Đa số mọi người thường quan tâm hay đọc sách của những người đã thành đạt viết. Nhưng có ai chắc rằng những gì họ viết khi đã thành công thì sẽ đúng tâm trạng và cảm xúc của một người đang cố gắng, chật vật đi theo lựa chọn mơ hồ của mình. Bởi những gì đã qua thì sẽ không còn nguyên vẹn như lúc nó xuất hiện.

Tôi, một đứa sắp chào đón cái tuổi 27, tuổi mọi người cho là đã ổn định mọi thứ thì lại chọn rẽ hướng theo những điều kể ra thì ai cũng nói là ảo tưởng. Có người cho là khùng điên, có người cho là vô trách nhiệm với gia đình và cũng có người cho là can đảm đi theo tiếng gọi con tim. Dù mọi người có cho là gì thì cũng chẳng sao, bởi chưa tới đích đến thì chưa biết điều tôi đang theo đuổi là gì. Và để biết điểm dừng đó là thất bại hay tìm gặp đam mê thì điều quan trọng là bắt đầu.

Đúng, tôi đang bắt đầu. Bắt đầu vẽ nên cuộc đời mà tôi mong muốn. Và hôm nay, một ngày đặc biệt đối với tôi (7/7/2020) là một cột mốc đánh dấu hành trình của tôi.

Dạo gần đây, những người có theo dõi facebook của tôi thì sẽ biết tôi bắt đầu chia sẻ nhiều về những suy nghĩ của mình. Không nhất thiết phải có người đọc và đồng tình nhưng tôi viết vì muốn ghi lại hình trình tìm đến đích nguồn của bản thân. Và như tôi đã nói: nếu đã thành công và viết lại hành trình đó thì cảm xúc nó không còn tươi mới nữa. Cho nên, giờ đây, với những điều “không”, tôi bắt đầu viết lên những trang sách đời mình.

Điều đầu tiên phải nói đến là tôi mong muốn điều gì ở đời này, hay tôi sống ở đời này để làm gì? Câu trả lời mà tôi được dạy từ nhỏ đó là để tìm hạnh phúc. Và giờ tôi đã hiểu hạnh phúc là điều mỗi người tự định nghĩa nó. Với tôi của hiện tại, hạnh phúc là sự chấp nhận và yêu thương bản thân. Và tôi đang để lại những dấu chân đầu tiên trên hành trình “sống” của mình. Như Liz trong phim “Ăn, cầu nguyện và yêu”. Ăn là hành trình tìm về và yêu thương bản thân. Cầu nguyện là hướng lên trên và kết nối tâm linh. Để rồi đến yêu, là lan tỏa năng lượng tích cực ra bên ngoài và gắn kết mọi con tim.

Nói cách thực tế là hành trình xây dựng cuộc sống như mình mong muốn. Và chắc hẳn vấn đề mà mọi người đặt ra là “tiền đâu”. Ừ thì hiện tại tôi không kiếm ra tiền, có thể do khả năng chưa tới nên cần rèn luyện. Nhưng tôi vẫn cần hy vọng một mai bản thân có thể tự do tài chính. Ai cũng cần có neo đỡ để bản thân thấy mình có giá trị và trông chờ vào tương lai tươi sáng làm nguồn sống phải không?

Nhân đây thì tôi cũng sẽ chia sẻ mong muốn kiếm được thu nhập từ đâu để mọi người cùng chung sức gửi khao khát này của tôi đến vũ trụ. Hoặc có thể chỉ theo dõi để “chống mắt lên” xem tôi sẽ ra sao.

Đầu tiên là tôi đang học tiếng Đức để đi Đức học và làm ngành Khách sạn. Covid-19 đã phần nào làm chậm tiến trình này nhưng năm sau sẽ khởi sắc hơn. Thu nhập từ công việc thì chắc đủ trang trải cuộc sống. Và với trình độ tiếng Đức của mình, tôi sẽ dạy tiếng Đức Online và biết đâu sẽ chỉ dẫn những ai muốn đi Đức như tôi.

Tiếp theo là viết lách. Tôi sẽ viết kịch bản, viết truyện, viết sách, viết bất cứ thứ gì bản thân thấy thích. Ai thích đọc thì có thể nghía sang trang blog của tôi. Trang Blog này sẽ đăng tải những trải nghiệm bản thân, review phim, sách, du lịch... Điều tôi mong muốn là ai đó khi cùng trải nghiệm với tôi sẽ được đồng cảm hoặc học được bài học nào đó khi đọc những bài chia sẻ, review này. Tôi sẽ trích lời giới thiệu trên trang blog của mình: “Điều gì kết nối con người với con người. Đó không phải là những thứ xa hoa phù phiếm bên ngoài mà chính là tâm hồn. Đơn giản tâm hồn cùng rung lên một nhịp thì dù có khác biệt, xa cách bao nhiêu thì chũng ta vẫn có thể hòa nhịp. Hãy ở lại bên tôi nếu bạn thấy tâm hồn tôi đang thầm thì với bạn!”

Link: https://euroyofficial.blogspot.com/

Bên cạnh đó tôi có 2 kênh youtube. Bạn nào thấy hợp thì có thể ủng hộ mình bằng cách đăng ký (subscribe) và theo dõi những video tôi chia sẻ nhé. Mục đích của tôi chính là kết nối những người cùng tần số với mình nên có thể nó sẽ không lớn mạnh nhưng hy vọng sẽ đến được với những người phù hợp. Không đầu từ màu mè nhưng đủ để đem giá trị cho người cần là điều tôi hướng tới.

Kênh đầu tiên là “EuRoy Official”. Ở đây tôi đã làm những chiếc clip về Thực tập sinh Israel, nơi mình bắt đầu hành trình khám phá bản thân. Chia sẻ một chút tiếng Anh, tiếng Thái, sau này có thể là những ngôn ngữ khác và cuộc sống ở Đức cùng những trải nghiệm du lịch, khách sạn.

Link: https://www.youtube.com/channel/UCKAR4nna9j3oTAXkZR5r6XQ

Kênh thứ hai là “Tự Học Tiếng Đức – Eu Deutsch”. Nơi đây tôi sẽ chia sẻ hành trình tự học tiếng Đức của tôi và sẽ hướng dẫn tự học tiếng Đức từ đầu. Có khá nhiều kênh dạy tiếng Đức nên đơn giản mà nói thì tôi chỉ chia sẻ về việc tự học và kinh nghiệm học của tôi. Và biết đâu, khi sang Đức có thể tôi sẽ chia sẻ về văn hóa Đức và những cuộc trò chuyện với người Đức, những người tôi gặp trên hành trình của mình nhưng nó vẫn thiên về tiếng Đức...

Link: https://www.youtube.com/channel/UCg4uNDyP2N8kBAXv9mpYPeg

“Không có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc” nên hãy cứ mơ và hành động vì giấc mơ. Với yêu thương, hãy gửi cho tôi những comment (bình luận) cổ vũ, chia sẻ đến những người phù hợp và cùng tôi gửi ước muốn của mình vào vũ trụ. Nếu lỡ đánh rơi nhịp 4 (“1,2,3,5 anh có đánh rơi nhịp nào không”) thì hãy ở lại bên tôi bạn nhé!


THỰC HÀNH LUẬT HẤP DẪN - BIẾN ĐIỀU MÌNH MUỐN THÀNH HIỆN THỰC


Mọi thứ trong vũ trụ đều là năng lượng với những tần số khác nhau. Những thứ cùng tần số sẽ thu hút nhau. Lời nói, suy nghĩ, niềm tin, hệ tư tưởng hay những gì chúng ta tỏa ra đều là năng lượng và có tần số. Nó tạo nên nhân sinh quan, thế giới quan và số phận của mỗi người. Nên nâng tầng số của mình cùng tần số với điều mình mong muốn thì sẽ biến điều đó thành sự thật. Luật hấp dẫn chỉ là một trong số những quy luật vận hành của vũ trụ nên vận dụng luật hấp dẫn có thể kiến tạo điều mình muốn.

 

Để nâng tầng số bản thân phù hợp với điều mình mong muốn có thể dùng kỹ thuật 555: viết điều mình muốn 55 lần trong vòng 5 ngày liên tục. Cần xác định rõ ràng điều mình muốn là gì và một lần chỉ ước một điều. Bản thân phải biết thật sự mình khao khát gì thì vũ trụ mới gửi cho ta điều đó. Câu mình viết là câu khẳng định, ở thì hiện tại như mình đang sở hữu điều đó. Ý viết cần ngắn gọn, rõ ràng và đi thẳng vào vấn đề và dùng từ chính xác, có thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào mà bạn thấy nó diễn tả hết ý của bạn. Nhưng không cần quá cụ thể, chi tiết. Ví dụ như tôi biết ơn vì tôi làm giám đốc công ty truyền thông. Không nên giới hạn là tôi làm giám đốc công ty XYZ. Vì như thế thì ép buộc vũ trụ gửi cho bạn chính xác cái đó nhưng chúng ta không thể biết được vũ trụ muốn gửi cho ta điều ta muốn trong hình dạng nào.

 

Khi biết ra những câu khẳng định này liên tục như thế thì sẽ giúp lập trình lại cách suy nghĩ, nhìn nhận lại vấn đề, tạo ra lối mòn trong cách suy nghĩ và nhìn nhận vấn đề. Con số 5 là con số của sự thay đổi và 55 là con số của số mạnh bản thân. 5 cũng là con số của 5 yếu tố trong tự nhiên: đất, nước, lửa, khí và khoảng không. Khi kết hợp như thế thì vừa kết hợp sức mạnh bản thân với sức mạnh của tự nhiên để thu hút điều mình muốn.

 

Khi viết, khuyến khích các bạn dùng bút đỏ vì màu đỏ sẽ giúp lưu vào ý thức sâu hơn. Nên viết những điều bản thân hoàn toàn tin tưởng có thể xảy ra, không quan trọng nó to lớn đến đâu. Và trong khi viết phải có được cảm xúc khi mình đang có điều đó, không viết cho có lệ. Mấu chốt ở đây là bạn phải sống trong cảm xúc như mình đã có điều đó rồi. Nếu ngay cả bản thân còn không tin mình sẽ đạt được điều đó thì làm sao nâng tần số của bạn lên được. Nên viết khi tâm trạng bản thân sảng khoái, tích cực nhất vì khi đó năng lượng của bản thân đang ở mức cao. Và giữ năng lượng đó để bản thân luôn tích cực.

 

Lưu ý thêm là bạn không nên chăm chú để ý xem tiến trình kiến tạo đang ở giai đoạn nào, nôn nóng bao lâu nó mới thành hiện thực hay bạn phải làm gì để quá trình đó diễn ra nhanh hơn. Bạn không thể biết được cách và hình dạng vũ trụ gửi điều mong muốn đó đến với bạn. Nên hãy đặt mình trong trạng thái đón nhận, nghe và làm theo sự thôi thúc bên trong của bản thân. Mọi thứ đã được sắp đặt sẵn. Luôn đặt mình trong trạng thái đầy đủ và tập trung vào những điều tích cực. Hãy luôn nghĩ tôi có thể (tôi tự tin rằng), tôi biết rằng, tôi tin tưởng, tôi có, tôi là và tôi thích, tôi ủng hộ. Chuyện còn lại đã có vũ trụ lo và điều bạn mong muốn đang đến bên bạn.

 

Theo Bảo Bình Tarot

Xem link để hiểu rõ hơn: https://www.youtube.com/watch?v=vA2isFWcYOg