Ngỡ rằng chị sẽ khấn “đồng trinh trọn đời” cùng với em nhưng
thật bất ngờ, ngày 3/8/2020 chị đã chính thức kết hôn. Nói là bất ngờ bởi vì với
em, em vẫn chưa đủ trưởng thành để tiếp nhận chuyện chị em mình đã lớn và mỗi
người sẽ xây dựng một gia đình riêng. Biết rằng dù thế nào, chị vẫn là chị của em.
Nhưng vì sự ích kỷ bản thân, em chưa thể chấp nhận việc chị phải gánh vác những
trách nhiệm mới, làm dâu, làm vợ và sau này làm mẹ. Nói gì thì nói, khi đó trách
nhiệm làm chị cũng sẽ không còn như trước.
Nói về chị, em sẽ nói một từ trách nhiệm. Chị là đứa con thứ
hai, em là đứa kế chị, chỉ thua chị một tuổi. Anh cả thì đã đi tu. Em còn nhớ: ngày
mùng một tết, khi chúc tết bố mẹ, chị đã nói một câu mà cả gia đình ai cũng
khóc: anh hai đã đi tu xem như xong phần của ảnh, còn chị, chị sẽ thay anh chăm
lo cho đàn em. Đối với em thì chị đã làm
rất tốt lời hứa đó, ít nhất là những gì chị đã làm cho em.
Một đứa rõ ràng trong các mối quan hệ, giữa biết ơn và mang
ơn vẫn có sự tách biệt như em thì em vẫn có thể nói: trong cuộc đời, em chỉ
mang ơn ba người: bố mẹ, và tất nhiên là chị.
Đến bây giờ, mỗi quyết định trong đời em đều có sự hiện diện
của chị. Chị là người chở em đi thi đại học khi chị mới là sinh viên năm nhất
chưa sành sỏi đất Sài Thành. Em cũng chẳng mảy may hỏi chị có bận việc gì hay bận
học không nhưng chị vẫn là người chở em đi thi đại học đến hai lần.
Rồi khi lần đầu tiên vấp ngã trong cuộc đời, không dám về
nhà thì em lại gọi điện nương nhờ chị. Nhưng lần đó, em vẫn phải về nhà đối diện
với ba mẹ. Em dường như trầm cảm giai đoạn đó. Biết chuyện, chị từ thành phố chạy
xe về, đến nhà thì trời đã chập tối. Em không thể lý giải tại sao khi vừa nhìn
thấy mặt chị, em lại òa khóc.
Vượt qua khoảng thời gian đó, em lại lê lết lên Sài Gòn theo
chị. Hai chị em thế mà cũng đã chuyển trọ cũng 5 chỗ rồi. Lúc nào cũng là chị
lo lắng tìm chỗ và lo tiền phòng hàng tháng. Không những thế, sáng nào chị cũng
dậy sớm nấu cơm cho em rồi mới đi làm. Mặc dù biết em đã đi làm, có thể tự lo
tiền tiêu xài nhưng chị vẫn sẵn lòng gửi tiền tiêu vặt vào tài khoản cho em.
Em chưa từng tổ chức một cái sinh nhật nào cho chị nhưng chị
là người hiếm hoi trong số những người nhớ ngày sinh của em. Bất ngờ, cũng có
những bất ngờ mà chị tạo cho em trong ngày sinh nhật. Chị cũng là người duy nhất
nhớ sinh nhật của từng người trong nhà.
Và không chỉ em, những đứa em khác khi có vấn đề gì đều tìm
đến chị. Nhớ lần chị gọi điện cho em kể chuyện, em mới biết gánh nặng của chị
to lớn thế nào. Không muốn bố mẹ lo lắng, em nói với chị thôi để hai chị em
mình lo liệu. Nói thế nhưng em biết rằng chị nói cho em biết chỉ đơn giản chị cần
người chia sẻ tâm sự chứ thật ra đôi vai nhỏ bé của chị vẫn sẽ tự gánh vác mọi
thứ.
Ngày chị đổ bệnh, em là người dìu chị vào bệnh viện. Dù nằm
trên giường bệnh nhưng chị vẫn không muốn em ở lại chăm sóc. Một mình chị vẫn tự
gọi cơm mang lên phòng từng bữa và vẫn muốn tự trang trải viện phí. Thật lòng
em đã ước mình có thể chịu bệnh thay cho chị. Không phải vì em cao cả gì. Nhưng
một phần vì thương chị, một phần em cũng biết em không thể thay chị làm phần việc
của chị, gánh vác những mối lo cho chị. Còn nếu em nằm đó thay chị, sẽ chẳng có
ảnh hưởng gì vì chị sẽ cáng đáng mọi chuyện.
Có lẽ vì căn bệnh đó mà chị em, một người trong mắt em là
người mạnh mẽ, tự do, giờ muốn có người để dựa dẫm, để được nhõng nhẽo mà không
phải cứng rắn, gồng gánh gì nữa. Em cũng hy vọng rằng chị sẽ được hạnh phúc và
không phải gánh thêm những trách nhiệm nào.
Chị không hoàn hảo nhưng đối với em, chị đã làm một người
con ngoan, một người chị tốt thì chắc chắn chị sẽ làm một người vợ đáng yêu, người
con dâu hiếu thảo. Em chỉ muốn nói với chị rằng có những chuyện không cần vơ
vào bản thân và ép buộc mình hoàn thành trách nhiệm nặng nề tự mình áp đặt.
Cùng chia sẻ với mọi người thì không có gánh nặng nào là quá sức với ai hết. Những
người thật sự yêu thương chị thì luôn muốn chị hạnh phúc.
Em thì không thể như chị để nói rằng: anh hai đã đi tu là
xong phần ảnh, chị đã đi lấy chồng thì xong phần chị, còn em, em sẽ chăm lo bố
mẹ và mấy đứa em còn lại. Thật sự em biết mình không thể làm tròn việc đó,
nhưng em sẽ cố gắng trong hạn mức của mình. Phần còn lại vẫn phải để mọi người
tự lo phần của họ thôi.
Chị em mình không hay chia sẻ, tâm sự với nhau và những lời này không dễ gì để nói ra nên những dòng viết này có vẻ sến súa nhưng sẽ là lần đầu tiên em nói cho chị nghe những điều này. Và cũng coi như một lần nhìn lại tình chị em mình để em xác định trách nhiệm mà vô hình trung chị trao lại cho em. Tóm lại chị cứ lo hạnh phúc của chị nhé! Ai cũng sẽ tự lo tìm hạnh phúc cho mình thôi, khỏi lo (mỉm cười nhẹ).