Nhãn

Hiển thị các bài đăng có nhãn CHIA SẺ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn CHIA SẺ. Hiển thị tất cả bài đăng

SỐNG ĐỜI TỰ DO

 

Nhật ký tự do

Ngày 7/7/2022

Đây là nhật ký tự do, nơi chia sẻ hành trình giải phóng bản thân để sống cuộc đời tự do theo mong muốn của mình.

Những gì được chia sẻ chỉ phù hợp với nhận thức trong hoàn cảnh và thời điểm hiện tại của mình. Hy vọng bạn sẽ lắng nghe với tinh thần cởi mở, chọn lọc. Đại từ nhân xưng “mình” trong những chia sẻ, có thể hiểu là bản thân mình đang nói với chính mình và cũng có thể hiểu là chúng mình, một sự phản chiếu để bạn thấy chính mình trong đó và xem đó là câu chuyện của chính bạn.

Nếu bạn đã bỏ thời gian lắng nghe, hy vọng bạn sẽ chắt lọc được điều gì đó cho cuộc sống của chính mình.

 

Hôm nay mình sẽ nói về Tự do. Đây là chủ đề lớn và có nhiều khía cạnh nên mình chỉ mong đưa ra một khía cạnh nhỏ nào đó từ góc nhìn của mình.

 

Tự do, theo định nghĩa của mình là được làm những điều bản thân mong muốn, tốt cho bản thân, không gây hại cho người khác mà không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.

Mình nghĩ là với định nghĩa “tốt cho bản thân và không gây hại cho người khác” thì chắc sẽ không phạm pháp và sẽ là những điều tốt nên làm.

 

Một con chim đang bay lượn trên bầu trời sẽ không biết là nó đang tự do cho đến khi nó bị nhốt trong lồng. Một con chim có thể bay lượn trong không gian rộng lớn của sở thú sẽ không biết nó bị mất tự do cho đến khi nó chạm tới và muốn vượt qua những tấm lưới ngăn nó bay ra ngoài. Một con chim đã quen sống trong lồng thì có thể nó không biết nó không được tự do và dù cửa lồng chỉ khép mà không khóa, nó cũng không biết cách bay ra. Nhưng đến khi chiếc lồng được mở, bản năng muốn tung bay của nó sẽ tự khiến nó bay đi. Vậy tự do của con chim cũng được chính nó định nghĩa và được bao bọc bởi chiếc lồng. Mỗi hoàn cảnh sống sẽ cho mình một khái niệm và mong muốn tự do khác nhau. Để xác định đâu là tự do, mình sẽ tìm ra đâu là điều ràng buộc, hạn chế sự tự do. Từ đó giải phóng khỏi những chiếc lồng đó thì sẽ thấy được tự do.

 

Nếu xem tổng thể của cuộc sống này bao gồm bản thân và những yếu tố bên ngoài thì sự ràng buộc có thể xảy ra ở hai khía cạnh đó. Để tự do thì phải tháo gỡ sự ràng buộc của bản thân và những yếu tố bên ngoài.

 

Đầu tiên là giải thoát khỏi chiếc lồng là bản thân. Có rất nhiều điều tạo nên tổng thể con người, nhưng theo cách hiểu đơn giản của mình thì con người gồm 2 phần: thể xác và những thể ngoài thân xác, tạm gọi là tinh thần. Hiểu như thế thì tự do khỏi bản thân sẽ thể hiện ở hai khía cạnh đơn giản: tự do thể xác và tự do tinh thần.

 

Tự do thể xác là có khả năng đáp ứng những nhu cầu mong muốn của cơ thể ví dụ như được ăn uống, vui chơi, đi lại mà không bị ràng buộc. Cơ thể là vật chất nên khi đáp ứng những mong muốn cho nó thì mình thường nghĩ đến nhu cầu vật chất. Vậy thì để đạt được tự do thể xác thì vấn đề cần quan tâm mà ai cũng nghĩ đến, đó chính là tiền. Mục tiêu đạt được tự do khi có nhiều tiền như thế có thể gọi là tự do tài chính.

 

Vậy thì có nhất thiết phải có nhiều tiền thì mới đạt được tự do về thân xác. Những vị thiền sư hay những bộ lạc sống tách biệt với thế giới,  họ có thể sống không cần tiền nhiều tiền mà vẫn thấy đủ đầy. Nhưng có những người lập ra một kế hoạch tự do tài chính và đạt được cột mốc đó, sở hữu một số tiền khá lớn nhưng rồi lạm phát hay ham muốn chi tiêu nhiều hơn, tiêu xài cao cấp hơn thì số tiền đó sẽ chẳng bao giờ đủ, lại phải đi kiếm tiền hoặc cảm thấy vẫn không được tự do tài chính.

 

Như thế, tự do về thể xác có thể đơn giản là thoát khỏi những ham muốn của bản thân. Ăn đủ chất cho cơ thể khỏe mạnh là đủ, mặc đủ ấm, không quá xa xỉ là đủ, chi tiêu theo nhu cầu thật sự của bản thân chứ không phải ra vẻ, khoe khoang với người khác là đủ. Nhưng nếu bản thân thấy nhu cầu thể hiện, tự hào trước mặt người khác cũng là một nhu cầu của bản thân thì điều đó cũng chính đáng. Miễn sao bản thân thấy mình đang tự do, không phải vật lộn chạy theo vật chất là được.

 

“Nhật ký tự do” sẽ chia sẻ về tiền, về ăn uống, sức khỏe để giải phóng thân xác.

 

Khía cạnh thứ hai là tự do tinh thần. Tinh thần theo cách hiểu của mình là những thứ diễn ra trong tâm trí, suy nghĩ. Điều gì khiến tâm trí mệt mỏi, cảm giác như bị mắc kẹt thì đó chính là chiếc lồng hạn chế sự tự do. Nếu việc học khiến mình bị gò bó thì có phải mình đang mất tự do vì nó. Nếu những định kiến của bản thân, của xã hội khiến mình không thể làm những điều bản thân muốn thì có phải mình đang bị mất tự do. Hành trình giải phóng bản thân khỏi tinh thần mà “Nhật ký tự do” muốn chia sẻ sẽ bao gồm những điều đang giam cầm tinh thần, tâm trí của mình.

 

Còn những ràng buộc bên ngoài, đó có thể là những người xung quanh, những mối quan hệ, những thứ xuất hiện trong cuộc sống như vật dụng hàng ngày: điện thoại, quần áo chẳng hạn, những thứ mình tiếp xúc như sự kiện mình chứng kiến hàng ngày, chương trình truyền hình… Những thứ đó có khiến mình mệt mỏi hay cảm thấy bức bối, phụ thuộc hay không?

 

Đó là những điều mình chỉ liệt kê để định hình những gì mà “Nhật ký tự do” sẽ chia sẻ. Mình sẽ cảm thấy tự do khi không còn bị ràng buộc bởi thân xác và môi trường bên ngoài. Cảm ơn bạn đã lắng nghe. Chúc bạn luôn sống an yên và hẹn gặp lại vào video tiếp theo.

 

Link video youtube: https://youtu.be/fcI1CjQKVNQ

KINH NGHIỆM LÀM YOUTUBE phần 1

 


KINH NGHIỆM LÀM YOUTUBE

(nhân ngày kênh Youtube thứ 2 về chủ đề Tiếng Đức được 1k subs và kênh Tiếng Anh gần 50k)


Trong tình hình hiện nay, rất nhiều người làm Youtube bởi những lợi ích của nó. Ngoài việc kiếm tiền (nguồn thu nhập từ chính sách trả tiền đặt quảng cáo trên youtube, những hợp đồng quảng cáo của nhà tài trợ...), chúng ta còn có thể xây dựng thương hiệu cá nhân cho những hoạt động khác (bán sản phẩm của bản thân, tham gia hoạt động giảng dạy, truyền cảm hứng...). Và hơn thế nữa, đối với mình, việc làm youtube còn là động lực để thúc đẩy mình học hỏi và phát triển thêm nhiều khả năng: sáng tạo, quay dựng video và những kỹ năng khác.

Làm việc gì cũng phải xác định mục đích từ ban đầu. Người chỉ xem Youtube là nơi kiếm tiền thì sẽ sử dụng những thủ thuật và luồng lách những kẽ hở của luật lệ mà chuộc lợi. Mình cũng biết những việc này, nhưng nếu mục đích của bạn không chỉ dừng lại ở kiếm tiền thì thiết nghĩ chúng ta nên tạo nên một cộng đồng lành mạnh và tạo giá trị cho xã hội. Thế nên, mình viết bài để chia sẻ lại một vài kinh nghiệm trong quá trình làm youtube để các bạn tham khảo.

Nhắc lại về mục đích, bạn nên xác định bạn làm Youtube để làm gì? Từ đó sẽ xây dựng hướng đi để đạt được mục đích đó. Nếu chỉ đơn giản muốn kiếm tiền từ Youtube thì bạn phải tập trung những nội dung thu hút nhiều người xem. 

Điều kiện để bắt đầu được Youtube trả tiền là kênh của bạn có 1.000 lượt đăng ký và tổng thời gian mọi người xem video của bạn là 4.000 giờ. Sau khi được Youtube công nhận hợp tác kiếm tiền, thì lượt xem quảng cáo trên kênh của bạn trong vòng một tháng sẽ được tính tiền. Nhớ là tính tiền qua lượt xem quảng cáo, nghĩa là khi một người vô xem video của bạn, họ phải xem quảng cáo thì mới được tính tiền, và nếu một video bạn gắn nhiều quảng cáo thì sẽ có nhiều lượt xem (1.000 lượt xem quảng cáo ở Việt Nam tầm trên dưới 1 đô). Đây là điều kiện cơ bản bạn cần biết, còn những điều khác thì bạn sẽ tìm hiểu sau.

Nếu bạn xem Youtube là một kênh marketing cho thương hiệu cá nhân thì bạn cần sản xuất những video thể hiện hình ảnh cá nhân rõ nét và tạo sự yêu mến cho mọi người. Nếu bạn muốn bán hàng qua Youtube thì bạn sẽ review hay chia sẻ kiến thức về chủ đề quay quanh sản phẩm của bạn. Để khi người khác xem video của bạn, họ biết đến và tin tưởng vào sản phẩm đó.

Còn nếu bạn chỉ muốn chia sẻ? Vậy thì điều bạn chia sẻ là gì? Hành trình phát triển bản thân, quá trình thực hành lối sống tối giản, thực hành các phương pháp tâm linh hay chỉ đơn giản là chia sẻ cuộc sống hàng ngày của bạn? 

Bạn muốn chia sẻ kiến thức? Vậy bạn giỏi về lĩnh vực nào hay bạn hứng thú học hỏi thêm kiến thức nào để chia sẻ lại cho mọi người?

Bạn muốn đem lại tiếng cười, sự giải trí cho mọi người? Vậy bạn có hài hước không? Bạn muốn truyền tải sự hài hước đó qua hình thức nào? Tiểu phẩm hài, tình huống troll đường phố hay kể chuyện cười...

Nên nhớ, một kênh Youtube cần có một chủ đề cụ thể để thu hút đối tượng quan tâm về chủ đề đó. Và khi xác định rõ đối tượng bạn hướng đến, bạn sẽ sản xuất những video đáp ứng nhu cầu của họ thì họ mới xem.

Tóm lại là bạn hãy làm những video thật hay, thật giá trị cho mọi người thì sẽ thành công. Tới đây thì bài viết đã dài rồi, những điều khác mình sẽ chia sẻ vào lần sau nhé!


TIỀN NHIỀU ĐỂ LÀM GÌ?

 


TIỀN NHIỀU ĐỂ LÀM GÌ?


Hai năm qua, tôi đã sống với suy nghĩ "chán ghét tiền bạc", không phải tôi không cần tiền mà là tôi ghét việc lao đầu kiếm tiền mà lãng quên bản thân.


Kiếm tiền cũng chỉ để phục vụ cho nhu cầu của bản thân và có khả năng chu cấp cho người khác nếu cần. Nhưng nếu nhu cầu của bản thân không cao thì tiền nhiều để làm gì?


Người ta nghĩ có nhiều tiền sẽ được sung túc, vui vẻ. Nhưng lại không nghĩ đến: việc hạnh phúc, đủ đầy là khi nhu cầu của bản thân được thỏa mãn. Đến bao giờ thì nhu cầu mới được lấp đầy khi cái nhu cầu mà nhiều người đang theo đuổi là cái mà xã hội vật chất bị chủ nghĩa tiêu thụ dẫn dắt. Hàng hiệu, cuộc sống chanh xả, xa hoa chỉ là thứ mà xã hội thêu dệt để biến nhiều người thành cỗ máy kiếm tiền. Đâu là nhu cầu thật sự cần thỏa mãn của bản thân? Chỉ khi trả lời được câu hỏi này, ta mới thôi dùng vật chất để lấp đầy sự trống trải của bản thân.


Tôi thấy trên mạng có lan truyền chia sẻ của Shark Phú: "Tiền nhiều chỉ có ý nghĩa cho người có tham vọng, muốn làm gì đó cho nhân loại. Nếu cá nhân nào không có tham vọng đó, không nhất thiết phải nhiều tiền làm gì".


Tôi đồng ý. Việc kiếm tiền để đảm bảo cuộc sống và thỏa mãn nhu cầu của bản thân là điều hiển nhiên. Nhưng tích lũy và bất chấp kiếm tiền mà không mang lại giá trị cho cộng đồng là đang lấy vật chất tạo ảo ảnh an toàn. Nhiều người chết trên đống vàng cũng vì vậy. Tiền bạc cất một chỗ cũng như giấy vụn, chúng sẽ ý nghĩa hơn nếu nó được lưu thông trong xã hội và tạo ra giá trị cho những người thật sự cần chúng.


LỰA CHỌN VỊ TRÍ ĐỨNG CỦA BẢN THÂN


 Một người mẹ có thể sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để cho con được sống. Nhưng cũng chính người mẹ đó khi đang buồn bực chuyện gì đó mà con còn quấy khóc thì lại lớn tiếng la rầy, thậm chí đánh con.


Tại sao lại có cách hành xử khác nhau như vậy?


Vì khi ta hành động, ta chỉ đang đứng trên vị trí của một nhân vật. Khi hy sinh mạng sống cứu con, người mẹ đứng trên cương vị một nhân vật đầy tình yêu thương. Khi la rầy con, người mẹ đứng ở vị trí một người đầy tổn thương.


Khi phản ứng lại một vấn đề nào đó, ta thường vô thức đứng trên một vị trí nào đó để nhìn nhận vấn đề và có cách hành động tương ứng với những suy nghĩ và trải nghiệm đã từng của bản thân. Và như thế, những vấn đề tương tự nhau sẽ được nhìn nhận và giải quyết bằng những hành động giống nhau (vòng lặp).


Ta thường nói "giận quá mất khôn" hay "không thể kiểm soát được cảm xúc". Đúng là cảm xúc rất khó kiểm soát nhưng thật ra suy nghĩ sẽ đến trước và cảm xúc là kết quả của những suy nghĩ đó.


Trong tình huống con quấy khóc khi bản thân đang buồn bực, sẽ có luồng suy nghĩ "tao đang khổ như vầy mày không thấy hay sao mà còn quấy khóc"... Chính những suy nghĩ đó khiến người mẹ cảm thấy bực bội với đứa con và để giải tỏa cảm xúc đó, bà vô thức lựa chọn cách thức mà trước giờ bà và rất nhiều người hay dùng: la mắng hoặc dùng bạo lực để trấn áp những điều bản thân nghĩ là đang làm khổ mình. Nếu lúc đó bà trấn tỉnh bản thân để lựa chọn là một người mẹ đầy tình yêu thương thì bà sẽ có suy nghĩ: "con mình đang quấy khóc, chắc có chuyện gì với nó, mình không thể ở trong nỗi đau của mình mà bỏ rơi con"... Với những suy nghĩ đó thì bà sẽ phản ứng làm sao?


Do đó, bạn có thể lựa chọn vị trí đứng của bản thân để có cái nhìn khách quan, thấu hiểu nhiều hơn và lựa chọn phản ứng phù hợp. Đó là một quá trình luyện tập lâu dài và không hề dễ dàng. Nhưng hãy bắt đầu với ý thức mình đang làm gì (chánh niệm), nhìn nhận những luồng suy nghĩ diễn ra trong đầu và luôn lựa chọn sự ôn hòa, yêu thương.

TỰ DO TÀI CHÍNH - bến bờ hạnh phúc HAY cạm bẫy khổ đau

 



Theo cách hiểu đơn giản của mình, tự do tài chính là không còn bận tâm kiếm tiền, thoải mái làm những việc mình thích bởi đã có đủ tài chính để phục vụ nhu cầu cuộc sống. Nghĩa là bạn đạt được tự do tài chính là khi bạn có một số tiền đủ để sống hết quãng đời còn lại.


Khoản tiền này gồm 3 khoản cơ bản: tài khoản nhu cầu cuộc sống, tài khoản khẩn cấp, tài khoản phát sinh. Giả sử nhu cầu chi tiêu cho cuộc sống của mình là 10 triệu một tháng. Mình muốn đạt được tự do tài chính năm 30 tuổi thì đến lúc mình 30 tuổi, mình phải có 4 tỷ 8 trong tài khoản nhu cầu cuộc sống (mình ước chừng sống được 70 tuổi thì khi 30 tuổi, mình phải có số tiền đủ để sống 40 năm còn lại), [10 triệu x 12 (tháng) x 40 (năm) = 4 tỷ 8]. Thêm vào đó là một khoản chi phí khẩn cấp, dự trù trường hợp bất khả thi như ốm đau, sự kiện không ngờ... Khoản này tầm 6-12 tháng chi tiêu cơ bản (60 triệu - 120 triệu). Tài khoản phát sinh cũng có số tiền tương đương 6-12 tháng chi tiêu, để bản thân có thể sắm sửa hay thực hiện một số chuyện phát sinh có dự tính trước. Vậy tổng số tiền cần có làm tròn khoảng 5 tỷ.


Như thế để đạt được cái gọi là tự do tài chính, ta phải kiếm được 5 tỷ. Và để đạt được con số này, ta cần làm 3 việc: Tăng thu nhập, giảm thiểu chi tiêu và đầu tư.


Nhưng điều đầu tiên cần làm đối với những người đang mang nợ chính là trả hết nợ rồi mới tích lũy. Bởi nợ chính là cái bẫy của căng thẳng và thu hút sự thiếu thốn vật chất. Nhiều người nói nợ chính là động lực để kiếm tiền và cần vốn làm ăn thì phải mượn nợ. Điều đó đúng với những người quản lý tài chính tốt, còn nếu vẫn mơ hồ thì đừng vướng vào nợ. Đầu tư là giai đoạn sau khi bạn có khoản nhàn rỗi dù ít cũng được.


Câu hỏi đặt ra là làm sao để tăng thu nhập, giảm chi phí và đầu tư như thế nào. Nếu mình chỉ cho bạn thì chắc bạn sẽ không tin bởi mình cũng đang trong giai đoạn đó, nên tốt hơn hết là bạn nên tìm hiểu và tìm giải pháp phù hợp với bạn.


Còn theo những hiểu biết sơ sài của mình thì tăng thu nhập bằng cách đa dạng hóa nguồn thu, nghĩa là làm nhiều công việc. Những điều khác thì có lẽ vào thời điểm phù hợp mình sẽ chia sẻ sau.


Nhưng bạn hãy nhớ, tài chính chỉ là công cụ để bạn đạt được hạnh phúc. Còn hạnh phúc của bạn là gì thì chỉ có bạn mới quyết định được, không phải tài chính.

TÌM ĐAM MÊ TRONG NHỮNG NGÀY GIÃN CÁCH

 



TÌM ĐAM MÊ TRONG NHỮNG NGÀY GIÃN CÁCH


Giãn cách có lẽ là thời gian khó khăn nhất của nhiều người. Nhưng nếu không thể đổi thay được gì thì điều có thể thay đổi chính là cách tư duy, nhìn nhận sự việc của ta.


Nếu nhìn hướng tích cực thì đây là lúc chúng ta tách mình ra khỏi vòng quay cuộc sống thường nhật, có nhiều thời gian hơn để một mình làm những việc mình thích mà trước giờ chưa có thời gian (ngoại trừ việc ra ngoài như đi du lịch...). Khi hứng thú làm một việc gì đó mà không phải vì kiếm tiền thì có lẽ, đó là đam mê của bạn.


Không có một công thức chung nhất nào cho việc tìm ra đam mê. Nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng nếu bạn thực hành tốt, bạn sẽ tìm được chính mình. Đó là dành nhiều thời gian quan sát bản thân để hiểu mình như thế nào, mình muốn gì, hành động ra sao, điều gì có thể tác động đến mình, và đặc biệt là niềm tin cốt lõi nào đang chi phối ta.


Đối với những người từ lâu có mong muốn tìm kiếm công việc mới phù hợp với bản thân hơn mà chưa có cơ hội thì đây là lúc cho mình những bước khởi đầu: học hỏi thêm kiến thức mới, bắt tay xây dựng những kế hoạch riêng...


Bản thân mình nhận ra mình rất thích học những tạp kỹ: vẽ, nhảy, hát, nấu ăn, ngôn ngữ, ... Mình thật sự muốn học. Nhìn bạn bè lần lượt đi du học hay tham gia nghiên cứu thì cũng muốn, bản thân cũng thấy mình đủ khả năng để làm nhưng ngẫm lại thì đó không phải con đường dành cho mình (Tìm thứ mình cần đừng chạy theo thứ mình muốn).


Khi biết mình thích gì, đam mê gì rồi thì làm sao? Thì phải kiếm tiền để thực hiện đam mê đó hoặc biến đam mê đó thành nguồn nuôi sống bản thân.


Nhiều người lựa chọn làm công việc nhiều tiền để tích góp sau này thực hiện đam mê. Nếu bản thân có thể làm thế thì cũng được. Còn nếu muốn bắt đầu ngay với đam mê cũng được. Nhưng phải nhớ, trước khi theo đuổi đam mê thì phải sống trước đã, nghĩa là phải đủ khả năng chi tiêu nhu cầu cơ bản của cuộc sống.


Tôi cũng đã từng dành thời gian để kiếm tiền, nhưng không phải để có thật nhiều tiền thực hiện đam mê, mà chỉ để có một khoản dự trù khi tôi dành thời gian trau dồi khả năng.


Câu hỏi là bao nhiêu cho đủ? Chẳng bao giờ là đủ nếu bạn không xác định được giới hạn mong muốn, nhu cầu thật sự của bản thân. Đối với tôi, chỉ cần ngày 3 bữa, cơm nước đủ sống và một khoản tiền mua sách hay tham gia khóa học nào đó. Thế thôi. 


Cũng may mắn là thời nay có Internet và Youtube, nơi tôi có thể học bất cứ thứ gì tôi muốn hoàn toàn miễn phí. Hơn nữa, tôi có thể chia sẻ lại điều mình học được và qua đó, tôi có chút thu nhập thêm. Nó không nhiều, nhưng có thể giúp tôi sống và tập trung làm điều mình thích.


Tôi viết những điều này cũng muốn nhắn nhủ rằng: nếu bạn thật sự muốn tìm ra đam mê thì hãy tạm gác lại suy nghĩ kiếm tiền. Còn nếu chỉ muốn kiếm tiền thì loay hoay tìm đam mê làm gì. Đừng nghĩ tìm được đam mê thì như tìm được "con gà đẻ trứng vàng". Không có chuyện đó đâu. 


Còn đối với ai muốn tìm thì hãy vững bước: "Cứ tìm rồi sẽ thấy".

Thay đổi cuộc đời nhờ quy luật vũ trụ

 



Có người hỏi: tại sao tôi hay đọc sách, tìm hiểu về tâm linh vũ trụ.

"Để hiểu quy luật của vũ trụ mà sống theo". Tôi trả lời.

Và trải qua hơn 1 năm "hiểu, ngộ và sống". Tôi thấy cuộc sống tôi dễ thở hơn trước rất nhiều nếu không nói là trọn vẹn hơn.

Tôi không bế tắc, mắc kẹt trong những vấn đề thường tình của cuộc sống quá lâu. Cũng biết mình muốn gì và Vũ Trụ sẽ thành toàn cho tôi.

Để tóm tắt những gì tôi trải nghiệm hay những quy luật mà tôi biết trong một bài viết là không thể. Và không thể liệt kê hết những quy luật Vũ Trụ được, và chúng lại tác động chi phối lẫn nhau nên thật khó để có thể phân tích. (Bài này tôi chỉ liệt kê vài quy luật, còn giải thích thì chắc phải viết trong những bài sau.)

Nhưng với những hạn chế đó mà cuộc sống của tôi đã tốt hơn rất nhiều. Nên hy vọng bài viết này sẽ "gieo hạt" cho những ai cần.

Đã là trải nghiệm cá nhân thì mỗi người mỗi khác. Hãy đón nhận với tinh thần cởi mở và chọn lọn, đón nhận những điều phù hợp với bản thân nhé!

- Bạn sinh ra đã trọn vẹn. Mọi điều bạn tìm kiếm đều ở bên trong bạn. Tìm kiếm những điều bên ngoài chỉ khiến bạn xa rời những thứ bạn sẵn có, nhưng đến khi mệt mỏi không tìm được thứ bạn muốn ở bên ngoài, bạn sẽ biết cách tìm thứ bạn cần đã luôn ở bên trong bạn. Yêu thương, kết nối với bản thân sẽ khiến bạn trở về với bản chất đủ đầy, trọn vẹn của mình.

- Mọi câu trả lời đều nằm ở trái tim, không phải trí óc. Hãy hỏi trái tim mình, nó sẽ cho bạn câu trả lời. Hỏi, lắng nghe và chú ý dấu hiệu mà trái tim bạn chỉ dẫn.

- "Thế giới bên ngoài là phản ánh thế giới bên trong". Bạn nhìn cuộc đời thông qua lăng kính của bạn thân (kiến thức, kinh nghiệm, cơ thể...). Những thứ bên ngoài sẽ khác đi nếu bạn thay đổi bên trong, thay đổi lăng kính.

Luật hấp dẫn cũng vậy. Bên trong bạn như thế nào, bạn sẽ thu hút điều như vậy.

- Bạn không phải là cơ thể này, tính cách này, con người này. Bạn là "nhận thức đầy tình yêu thương" (loving awareness). Chán ghét, phán xét bản thân hay bám víu vào thực tại vật chất là do bạn đánh đồng mình chính là con người, nhân vật bạn đang sống. Nếu thoát khỏi nó, đứng ở phương diện của "nhận thức đầy tình yêu thương" (loving awareness), bạn sẽ nhìn rõ mọi vấn đề.

Nhìn sang người khác, vạn vật, bạn cũng không đánh giá, phán xét hay đánh đồng con người họ là thế này thế kia. Từ đó bạn sẽ biết yêu thương và trân trọng mọi thứ.

- Bạn sinh ra với những lập trình nhưng đừng sống như một cỗ máy. Sinh ra là đứa trẻ ngây thơ, nhưng tuổi thơ sẽ cài những lập trình vào bạn (những dạy bảo của người lớn, quan sát học hỏi từ họ, những trải nghiệm thơ ấu, những văn hóa, phong tục, quy tắc xã hội...). Rồi bạn sẽ suy nghĩ và hành động trên những lập trình đó (niềm tin cốt lõi). Nếu không nhận thức, quan sát và ý thức thay đổi, bạn sẽ sống theo lập trình đó mà không hề biết "Đó có phải cuộc sống mình muốn hay không?" (sinh ra, lớn lên, ăn học, đi làm, kết hôn, sinh con, dưỡng già, chết đi... như vòng đời một cỗ máy)

- Thuận tự nhiên. Cuộc sống là một dòng chảy năng lượng, cố bám víu, níu kéo điều gì đó chỉ khiến bản thân mệt mỏi. Xuôi theo dòng, bạn sẽ thấy thoải mái. Và những thứ dành cho bạn luôn nằm ở phía trước dòng chảy. "Thời tới cản không kịp" hay "gặp hạn" cũng là nương theo dòng chảy năng lượng này. Mọi thứ đều vô thường.

......

(viết đến đây thôi nhé! Có dịp lại viết tiếp)

VUI NHANH HAY GIÁO DỤC LÂU DÀI

 


Chiếc xe 52 chỗ chở 18 người chúng tôi đến một vùng quê hẻo lánh của tỉnh Vĩnh Long. Để đến với ngôi trường tiểu học Tân Mỹ B, thầy cô phải đón chúng tôi bằng những chiếc xe máy để vượt qua con đường dài hơn 3km, nhỏ hẹp, lọt tỏm giữa khoảng trống mênh mông của những ruộng lúa xanh ngát.


Phải về những vùng quê như thế này tôi mới được sống lại cảm giác yêu quý, kính trọng thầy cô của những đứa trẻ làng. Chỉ cần thấy thầy cô chạy xe ngang qua, chúng nó liền đứng nghiêm chào hỏi lễ phép. Thế mới thấy nghề giáo cao quý thế nào. Mê chi cái hào nhoáng tiện nghi của đô hội mà cố sức bám trụ, chạy chọt để dạy ở thành phố, cứ về quê, tuy nghèo nhưng cái tình người, tình nghề vẫn mãi tươi xanh.


Đến trường, tôi ngỡ ngàng nhận ra đây là ngôi trường đa số là học sinh dân tộc Khơ-me. Nơi đây giáo dục cũng được quan tâm nhưng do đời sống người dân nghèo khó, cơm không đủ no, nhà không đủ ấm thì ai mà quan tâm con cái học hành ra sao. Nhìn những đứa nhỏ vui tươi cười đùa trong cái thiếu thốn đó mà cảm thấy chạnh lòng.


Sau khi phân chia các phần quà cho các bé, chúng tôi ra sân để bơm bong bóng và phát cho những bạn nhỏ. Đối với những đứa bé vùng phát triển, có lẽ chúng nó sẽ chẳng màng đến việc xin xỏ mấy cái bong bóng nhàm chán. Nhưng đối với bọn trẻ ở đây, chúng thật sự thích thú đến nỗi chen lấn nhau để lấy. Tiếng nài nỉ “con nữa thầy” ” cho con đi chú” khiến tôi ước mình có thể phân thân để đáp ứng nhu cầu của tụi nó.


Biết rằng đến đây để làm một cái trung thu vui vẻ cho các bé. Nhưng mong muốn của tôi lại cao hơn. Tôi muốn tạo ra một kỷ niệm thay đổi cách ứng xử của tụi nhỏ. Tôi buồn khi những đứa bé đã có bong bóng chơi rồi nhưng vẫn chen lấn xin thêm, mặc cho những người bạn của mình vẫn đứng đó chờ đợi được chạm tay vào quả bong bóng. Tôi hy vọng tinh thần sẻ chia, biết đủ thường vui sẽ được ươm mầm cho những thế hệ mới này. Nhưng đáng buồn hơn là cả những phụ huynh cũng đứng ra bảo chúng tôi cho con họ trước. Ngay cả họ cũng như thế thì ai là người truyền thụ cho chúng cái đạo lý quan tâm người khác kia.


Dù đã cố nở nụ cười trên môi để trông thân thiện nhưng cái cảm xúc bất đồng với hành động của những người xung quanh khiến tôi trông giận dữ. Tôi không muốn bọn trẻ cứ lộn xộn, chen lấn nhau như thế, chúng phải học cách xếp hàng và tuân thủ quy định . Thật không ngờ, chỉ sau khi tôi băt tụi nó xếp hàng thì một hàng dọc đã hình thành. Chúng nó ngoan dễ sợ. Nhân đây cũng xin lỗi tụi con vì đã quá khắt khe và chưa thân thiện với tụi con làm cho buổi trung thu chưa thật sự hoàn hảo. Và cũng xin lỗi câu lạc bộ, có lẽ mình đã làm méo mó hình ảnh của người làm tình nguyện. Nhưng dù chỉ là khoảng cách, bản thân vẫn muốn tạo ra những bài học lâu dài. Có thể bây giờ tụi nhỏ chưa hiểu tại sao phải xếp hàng, nhưng rồi khi lớn lên, chúng nó phải sống theo những quy định thì hy vọng chúng nó sẽ nhớ đến kỷ niệm ngày hôm nay.


Chính vì thấy tôi hơn căng với bọn trẻ nên một chị trong đoàn đến để làm không khí dịu xuống. Và đến tối, tôi và chị đã có giờ tâm sự với nhau. Tôi tâm sự những dự định tình nguyện tương lai của mình và chị chia sẻ rất nhiều chuyện. Điều đọng lại cho tôi khiến tôi phải ghi nhớ đó là: dù tâm trạng của mình như thế nào, hoàn cảnh của mình như thế nào, mình cũng phải thực hiện những nhiệm vụ cơ bản của mình (học hành, đi làm, bổn phận với gia đình, người thân…) và dù mong muốn giúp đỡ người khác là tốt nhưng phải đảm bảo cho cuộc sống của bản thân và nhu cầu của những người trong gia đình.


Tôi thấy mình thật nhỏ bé và khả năng hạn hẹp, làm sao tôi có thể sống với lý tưởng quá xa vời như vậy. Ngài đòi hỏi con nhiều quá hay chính con đang ảo tưởng về bản thân mình???


Tình Nguyện trung thu tại trường tiểu học Tân Mỹ B, Trà Môn, Vĩnh Long, ngày 10-11/9/2016

SỐNG TRỌN VẸN CUỘN ĐỜI CỦA MÌNH

 


Sống cuộc đời của mình để người khác được sống cuộc đời của họ.
Con người sống trong cộng đồng và có sự ràng buộc, ảnh hưởng nhất định với nhau. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng mình phải hy sinh cuộc đời của mình cho người khác hay phải quản việc của họ nếu điều đó không xuất phát từ mong muốn tốt lành của bản thân. Bởi khi đó, sự hy sinh này sẽ kèm với điều kiện người kia phải thế này thế kia. Chính vì điều đó lại khiến cho người khác không thể tự do sống cuộc đời của họ.
Đôi khi người ta dùng danh nghĩa vì yêu thương, quan tâm nên mới lo lắng, muốn người khác phải sống thế này thế kia. Đúng là ở phương diện của bản thân thì sống như thế là tốt thật, nhưng đối với người khác, điều đó chưa chắc đã tốt và phù hợp với mong muốn của họ.
Có bao giờ ta nhìn nhận lại điều ẩn chứa bên trong "vỏ bọc vì yêu thương đó" là vấn đề gì nơi bản thân không? Vì muốn tốt cho sức khoẻ của người yêu nên hay cằn nhằn, bắt họ bỏ hút thuốc. Điều đó xuất phát vì tình yêu hay vì lý do nào khác nơi bản thân mình (vì mình không thể chịu nổi mùi thuốc...). Nếu vì tình yêu thì có lẽ người đó sẽ tìm hiểu vì sao người yêu hút thuốc, vì áp lực công việc, vì thói quen... Từ đó mà giải quyết vấn đề bên trong đó của người yêu, khiến họ có mong muốn bỏ thuốc: chia sẻ áp lực, từ từ cùng họ vượt qua thói quen hút thuốc... Cằn nhằn, ép buộc có khiến họ tình nguyện bỏ thuốc không hay chỉ khiến cuộc sống của mình và người đó thêm nặng nề. Nếu đã cho họ đủ tình yêu mà họ vẫn không thay đổi thì bản thân mình, một là chấp nhận, hai là ra đi. Ra đi hay chấp nhận bên họ đều là hành động sống vì cuộc đời của mình chứ không phải vì hy sinh, chịu đựng vì họ. Đến bản thân họ còn không muốn cuộc đời của họ tốt hơn thì sự hy sinh của mình có giúp họ sống tốt hơn không?
Mặt khác, khi đã quá yêu thương, bao bọc người khác thì có phải mình đã tước đi quyền va vấp, trải nghiệm và trưởng thành của họ. Rồi một ngày không còn ta, họ sẽ sống thế nào?
Cho nên, tôi tin chắc rằng nếu bản thân tập trung sống tốt cuộc đời của mình thì mọi người xung quanh đều có thể sống cuộc đời của họ.

TẶNG QUÀ


 

Món quà chứa đựng hai phần: vật chất và tinh thần. Tuỳ thuộc mục đích của người tặng muốn thể hiện điều gì mà quyết định hình thức của món quà. Món quà, tự bản chất nó không quyết định hoàn toàn rằng nó chứa bao nhiêu tình cảm, giá trị vật chất nặng bao nhiêu, mà tùy vào cảm nhận của mỗi người. Dù giá cả đã được xác định trên thị trường nhưng tùy vào kinh tế của người tặng và người được tặng mà món quà đó được xem là đắt tiền hay không. Còn về mặt tình cảm thì càng không thể đo đếm.

Tôi thì luôn đề cao mặt tinh thần và dấu ấn cá nhân nên tôi thích tự mình nghĩ ra những món quà đặc biệt. Dù là tự tay làm hay mua sẵn, tôi cũng sẽ thêm vào đó những điều khác biệt cho món quà. Người nhận sẽ thấy món quà đó dành riêng cho họ, tôi cho đó là nâng cao giá trị tinh thần, còn việc người nhận có cảm nhận như thế nào, tôi không kiểm soát được.

Đối với tôi, việc tặng quà trước hết phải thoả mãn được người tặng. Nghĩa là giúp đạt được mong muốn của người tặng. Vì muốn thể hiện tình cảm, vì muốn được lòng đối phương... Tôi thường tặng quà vì tôi thích, tôi muốn, chứ không phải vì dịp lễ là phải tặng quà; để được chú ý, yêu thương thì phải biếu tặng. Bởi mọi việc tôi làm đều phải xuất phát từ mong muốn của bản thân, không nhất thiết phải theo số đông. Và nhất là, khi kỳ vọng sẽ nhận được điều gì đáp trả từ quà mình tặng, việc suy nghĩ tặng gì, tặng như thế nào khiến tôi không thoải mái và liệu rằng sau khi tặng quà với tâm thế đó, tôi có đạt được điều mình muốn. Tôi thích dùng tình cảm đổi lấy cảm tình hơn.

Cũng may là tôi không có nhiều mối quan hệ xã hội, vì chạy theo cách sống xã giao thì đôi khi cũng cần phải giao thiệp theo cách mọi người mong muốn.

Cho nên, xin đừng dùng số lượng quà tặng hay lời chúc trong những dịp lễ để đong đếm giá trị bản thân hay tình cảm tôi dành cho bạn. Có khi việc ghi nhớ chúc mừng những ngày lễ đó là do tôi dụng tâm làm vui lòng bạn, mà có thế đi nữa, cũng bởi vì bạn có giá trị đối với tôi. Hãy dùng trái tim để cảm nhận.

Đó cũng là quan điểm của tôi khi ở cương vị người nhận. Quà tặng quan trọng ở tấm lòng. Biết ơn và trân trọng tất cả nhưng không nhất thiết phải có qua có lại nếu như không muốn.


SỢ HÃI ĐAU KHỔ, TỪ CHỐI YÊU THƯƠNG

 


Khi xây hàng rào để bảo vệ căn nhà khỏi kẻ trộm, người ta cũng cản trở những vị khách quý đến viếng thăm. Sợ bị lừa gạt, thất bại, mất mát nên bở lỡ luôn cơ hội.

Không muốn bị đau khổ, tổn thương là cơ chế phòng vệ tự nhiên của mỗi người, nhưng có bao giờ bạn nghĩ chính cơ chế phòng vệ đó cũng sẽ khiến bạn không cảm nhận được hạnh phúc, yêu thương?

Tôi chính là nạn nhân của cơ chế đó.

Tôi sợ hãi những lời phán xét tiêu cực của người khác. Điều đó khiến tôi đau nên tôi học cách phớt lờ chúng. Chính cách phớt lờ đó cũng xảy ra với những lời khen tặng dành cho tôi. Tôi không biết đáp lại lời khen đó như thế nào, tôi không thấy hãnh diện hay vui vẻ như bao người, thậm chí tôi còn cho đó là một lời châm chọc, không thật lòng.

Tôi sợi hãi tiệc tùng vì trong một đám đông, bản thân tôi nghi ngại sẽ trở thành chủ đề để người khác bàn tán. Tôi né tránh những buổi gặp đông người, tôi muốn được an toàn, tôi không muốn gặp những người khinh chê mình. Nhưng tôi dần mất đi niềm vui và cơ hội tiếp xúc với những người yêu thương, những kết nối hỗ trợ mình phát triển. Tôi không biết phải phản ứng như thế nào khi tiệc tùng, tôi co ro bảo vệ mình. Thậm chí những người thân yêu trong gia đình tổ chức một buổi sinh nhật bất ngờ cho tôi, tôi cũng không cảm xúc, không biết phải phản ứng “thế nào mới vui”.

Tôi sợ hãi yêu đương, tôi sợ bị lừa dối. Tôi che giấu rung động với những người tôi không chắc họ sẽ trân trọng tình cảm của mình. Tôi dặn lòng “không yêu, không đau khổ”. Tôi không còn biết rung động và trở nên nghi ngờ liệu tình yêu có thật sự tồn tại.

Và rất nhiều cơ chế “sợ hãi bảo vệ mình” khiến tôi đánh mất luôn những cảm xúc, trải nghiệm tuyệt vời. Tôi đè nén sự nhạy cảm, bản năng cảm nhận cuộc sống để bớt đau khổ, tổn thương. Và rồi tôi cũng mất cảm xúc với những yêu thương tốt đẹp.

Để rồi giờ đây, tôi thấy mình nhạt nhẽo và cuộc sống vô vị. Tôi không muốn tiếp tục sống cuộc đời như vậy. Tôi học cách đón nhận đau khổ để biết cách đón nhận hạnh phúc. Tôi học cách chấp nhận mất mất để biết cách đón nhận những điều tốt lành. Tự tôi phải phá vỡ bức tường phòng thủ của mình để chào đón những trải nghiệm của kiếp người. Và rồi tôi nhận ra, đau khổ, mát mất hay những thứ mà tôi sợ hãi bấy lâu nay cũng đều có vẻ đẹp riêng của nó. Nó cho tôi bài học và cho tôi biết trân quý, tận hưởng hạnh phúc, yêu thương trọn vẹn hơn.

Do đó, hãy mở rộng con tim đón nhận tất cả những điều đến với cuộc đời mình, đừng sợ hãi bất cứ điều gì mà bỏ lỡ những giá trị tốt đẹp của cuộc sống.


LẬP KẾ HOẠCH NĂM MỚI


Chỉ với một dòng tin nhắn hỏi thăm “em dạo này sao rồi?”, đứa em chơi chung nhắn lại cho tôi một tràng: nào là tiếng Hàn của e chưa được tốt lắm, em sẽ cố gắng trau dồi, nào là em đang học thêm tiếng Anh buổi tối để thực hiện ước mơ làm tiếp viên hàng không. Đọc tin nhắn của em xong, tôi giật mình: chẳng lẽ mình luôn thúc ép mọi người phải luôn có kế hoạch cuộc sống, phải luôn cố gắng phấn đấu đến nỗi chỉ cần tôi hỏi tới là phải trả lời răm rắp như thế.

 

Đúng thật, trước đây tôi luôn mong muốn mọi người làm gì cũng phải có kế hoạch rõ ràng. Vì chính tôi cũng thế. Nào là kế hoạch học tập, kế hoạch phát triển sự nghiệp, thời gian biểu, tiến trình công việc… Nhưng phải thừa nhận một điều là đa số đều không theo đúng kế hoạch vì hoàn cảnh thay đổi, vì tôi không còn mong muốn và cũng có điều vì tôi không đủ quyết tâm và cảm thấy áp lực khi chạy theo kế hoạch.

 

Đến giờ thì không phải tôi không còn lập kế hoạch mà là tôi linh động hơn và không còn ép mình rập khuôn nữa. Trước khi làm gì, đầu tiên cần làm là trả lời những câu hỏi “tại sao?” Tại sao mình phải làm việc này? Tại sao thế này mà không phải thế kia? Càng trả lời rõ ràng và tận gốc câu hỏi đó thì tôi sẽ biết mình có làm hay không? Phải làm như thế nào và kế hoạch phác thảo ra sẽ phù hợp với tôi hơn. Và đó cũng là cách để xác định rõ mục đích hay động lực thực hiện.

 

Nhưng để đặt ra và trả lời những câu hỏi “vì sao” đó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thường thì mọi người nếu không hiểu bản thân hoặc trả lời đại khái thì chỉ là mặt nổi của vấn đề. Bạn muốn lập kế hoạch tập gym và bạn bắt đầu với câu hỏi tại sao bạn muốn tập gym. Nhiều người sẽ trả lời để có sức khỏe tốt hoặc để đẹp hơn. Đó là câu trả lời chưa đi sâu vào vấn đề. Ta tiếp tục hỏi tại sao bạn muốn có sức khỏe tốt, tại sao bạn phải đẹp hơn? Tại sao muốn khỏe đẹp thì phải tập gym mà không thay vì những điều khác? Tại sao phải tập gym ở phòng tập mà không tự tập ở nhà? Liên tục đặt ra những câu hỏi tại sao thì bạn sẽ đến tận cùng vấn đề và ngộ ra nhiều điều để kế hoạch khi bạn lập ra sẽ phù hợp hơn. Và khi môi trường hay vì vấn đề gì đó phải thay đổi kế hoạch thì bạn cũng biết phải thay đổi như thế nào.

 

Sau đó, có rất nhiều công cụ để lập kế hoạch mà bạn có thể tìm thấy chỉ với một lần hỏi google nên tôi sẽ không đề cập. Nào là kế hoạch phải cụ thể, đo lường được, có thể đạt được, liên quan đến mục đích, giới hạn về thời gian (SMART)... Mà thật ra chính tôi cũng chưa áp dụng hiệu quả nên không biết chia sẻ như thế nào. Không nhất thiết khi muốn lập kế hoạch hay làm gì đó thì phải làm đúng theo những điều chỉ dẫn khuôn mẫu mà bản thân mình không áp dụng được. Hãy để bản kế hoạch đó là của riêng bạn, có thể nó không giống ai, không hoàn hảo nhưng bạn thực hiện được và đạt kết quả mới là điều quan trọng. Kế hoạch lập ra để mình đạt được hiệu quả mong muốn. Nếu thấy nó không hiệu quả thì cũng đừng gò ép bản thân phải theo mà hãy thay đổi để nó phù hợp hơn.

 

Đừng vì cố theo một kế hoạch không phù hợp với mình để rồi nản chí mà bỏ luôn mục tiêu. Quan trọng vẫn là kiên trì theo đuổi mục tiêu và kiên nhẫn với chính mình.


BƯỚC ĐẦU TIÊN ĐỂ PHÁT TRIỂN BẢN THÂN

 


Nếu để ý thì bạn sẽ thấy trên cover trang fanpage của mình có đề dòng chữ “Hãy đón nhận những thông điệp tích cực, phù hợp với tinh thần cởi mở, chọn lọc”. Đó là điều mình muốn nói đầu tiên trên hành trình phát triển bản thân của mỗi người.

Chúng ta sinh ra và lớn lên trong cơ thể khác nhau về tâm sinh lý, những hoàn cảnh, môi trường, sự giáo dục, trải nghiệm cũng khác nhau nên mỗi người sẽ có những tính cách, quan điểm, nhận thức khác nhau. Những gì chúng ta có ở hiện tại là kết quả tích lũy của cả một quá trình phát triển. Nếu bản thân cứ khư khư ôm chặt những điều đó và cho rằng những điều đó luôn đúng đắn và thế là đủ cho hành trình phát triển của mình thì chúng ta mãi là con người của hiện tại, liệu có phát triển?

Nếu muốn bản thân hôm nay tốt hơn hôm qua thì bản thân phải mở lòng đón nhận những điều mới, tốt đẹp hơn, khác với những gì xưa cũ để nâng tầm bản thân. Do đó, bước đầu tiên là phải lắng nghe, học hỏi. Chỉ đơn giản là lắng nghe, nghe xem ý kiến, quan điểm của người khác như thế nào. Phải lắng nghe với tinh thần cởi mở, nghĩa là không phán xét đúng sai, không ở trong trạng thái phòng thủ, chống đối khi thấy ý kiến, quan điểm của người khác không giống mình, cũng không tán thưởng, nhiệt liệt hưởng ứng khi thấy họ đồng quan điểm với mình. Chỉ đơn giản là nghe để thấy rằng trên đời này cũng có người suy nghĩ khác hoặc giống mình. Rồi từ đó mới xem xét quan điểm đó tại sao khác mình, tại sao mình cũng có cùng quan điểm đó. Khi hiểu được tận gốc vấn đề, mình sẽ ngộ ra được điều gì đó để phát triển bản thân tốt hơn.

Còn nếu bản thân không hiểu rõ được quan điểm nào đó cũng không sao. Đơn giản là hiện tại quan điểm đó chưa phù hợp với mình hoặc bản thân chưa đủ kiến thức và trải nghiệm để hiểu những điều đó. Nếu thấy nó hay và ý nghĩa thì cứ giữ đó, đến một lúc nào đó bản thân sẽ tự hiểu và ứng dụng được trong cuộc sống.

Đó là những thông điệp tích cực. Còn nếu là những điều tiêu cực và bản thân biết chắc chắn là sai lầm thì tất nhiên bản thân phải phản bác nhưng vẫn với tinh thần xây dựng, văn minh nếu nó không gây hại hay đi ngược lại luân thường đạo lý. Cũng chẳng cần đối phương phải hiểu ra ngay và thay đổi, bởi chính mình cũng đã có thể chấp nhận ngay quan điểm khác mình chưa. Mình thấy có trách nhiệm phải lên tiếng thì lên tiếng, thế thôi.

Hãy hiểu rằng tất cả những điều sách báo được phép lưu truyền bởi vì giá trị của nó thì tất cả những điều đó đều đến từ thực tế, từ những trải nghiệm xương máu của tác giả. Nó rất thực tế, ít nhất là đối với tác giả, người đã trải qua những chuyện đó. Sở dĩ ta có thể phán rằng: “đó chỉ là lý thuyết suông” thì chắc chắn là do ta chưa biết ứng dụng nó trong cuộc sống hoặc nó chưa phù hợp với ta ở giai đoạn này. Hãy mở lòng đón nhận và thử áp dụng trong cuộc sống, chọn lọc những điều phù hợp với mình. Đừng đóng sầm cơ hội phát triển bản thân lại chỉ vì nghĩ rằng nó là lý thuyết suông không thực tế.

Giống việc thử ăn một món lạ. Nhiều người nói nó ngon nhưng vì ta chưa ăn bao giờ, ta thấy màu sắc hoặc ngửi mùi không hấp dẫn, nhiều dầu mỡ hoặc không có đặc điểm giống những món khoái khẩu của mình nên ta từ chối thử nó. Nhưng khi hiểu được cảm nhận về món ăn chỉ dựa vào những món ta đã ăn qua thì có phần hạn hẹp, ta có thể mở lòng thử một chút, biết đâu nó hợp khẩu vị của ta. Còn trường hợp biết món đó chứa thực phẩm bản thân dị ứng hoặc nó không tốt cho sức khơẻ thì tất nhiên là không ăn rồi.

Như bài viết này hoặc những bài khác trên fanpage, hãy đón nhận những thông điệp tích cực, phù hợp hoàn cảnh của bản thân với tinh thần cởi mở, chọn lọc. Luôn tự hỏi mình đã hiểu rõ thông điệp chưa và đừng bám vào mặt chữ, lời nói mà đôi co, chất vấn, bởi ngôn ngữ cũng có mặt hạn chế của nó. Bản thân mình luôn tự thấy: không phải mình không có kỹ thuật viết hoặc không biết truyền tải, nhưng thật sự ngôn ngữ đôi khi chưa thể diễn tả hết những gì mình muốn chia sẻ. Nên một lần nữa, hãy dùng trái tim để cảm nhận và đón nhận những thông điệp tích cực, phù hợp hoàn cảnh của bản thân với tinh thần cởi mở, chọn lọc.


LÀM SAO BỚT KHỔ - NGỪNG SO SÁNH BẢN THÂN VỚI NGƯỜI KHÁC

 



 Chắc hẳn ai cũng từng nghe câu "Đời là bể khổ". Vậy sống trong cuộc đời, vạn vật đều có nỗi khổ của nó: sỏi đá, cỏ cây, muôn thú, chim trời... bậc sống nào cũng có cái khổ của nó.

 

Đôi khi ta thấy đời mình khổ nên muốn được làm cánh chim trời tự do tung bay nhưng đâu biết rằng để bay được, nó cũng phải nỗ lực đập cánh, vượt lên gió bão. Ta ước mình được làm đoá hoa thoải sức khoe sắc giữa đất trời, nhưng ta có nghĩ hoa cũng phải trải qua những nắng mưa mới bung nở rực rỡ. Ta lại nói chúng không phải lo nghĩ như ta. Nhưng hãy thử là hoa, là chim, nếu vẫn muốn làm bông hoa thơm nhất, đẹp nhất, nếu vẫn mong làm con chim bay giỏi nhất, đẹp nhất thì ta có còn vô tử toả hương, vô tư bay lượn được chăng?

 

Vậy có phải nguồn cơn của đau khổ mà ta nghĩ mình đang chịu đựng chính là sự so sánh. Ta so sánh bản thân với người khác để thấy rằng họ sướng hơn ta, ta khổ hơn họ. Một đứa trẻ sinh ra bị khuyết tật, nó vẫn vui vẻ với cơ thể của nó cho tới khi nó biết so sánh bản thân mình với những đứa trẻ khác. Nó thấy cơ thể nó không được đầy đủ, đẹp đẽ như bạn nó nên nó mong muốn được như bạn nó. Và khi mong muốn không được thoả mãn thì sinh ra uất hờn, khổ đau. Đó là sự tự so sánh.

 

Nếu không mắc phải sự tự so sánh đó thì ta vẫn gặp phải sự so sánh của người khác. Dù vô tình hay cố ý thì những lời so sánh của người khác có khi khiến chúng ta  đánh giá bản thân theo hướng tiêu cực. "Mày thấy con nhà người ta thế này thế kia không". "Con người ta bằng tuổi này thì thế kia thế nọ". "Mày là đồ vô tích sự"... Những sự so sánh đó làm lung lay sự trọn vẹn, tự tin nơi bản thân. Và khiến ta đau khổ vì không được như "con nhà người ta". Nó cho ta niềm tin rằng phải học giỏi, thông minh, xinh đẹp, giàu có... như người này người kia thì ta mới được sự tôn trọng, yêu thương và chỉ có thể ta mới hạnh phúc. Ta chạy đua để đạt được những điều đó nhưng mãi vẫn chưa đủ, ta đau khổ.

 

Chung quy lại, khi có so sánh, nhìn nhận tiêu cực về bản thân thì chúng ta mong muốn có những điều người khác có mà mình không có. Và tiêu chuẩn đem ra so sánh đó trở thành điều kiện để ta có hạnh phúc, khi không có thì ta đau khổ. Vậy để giảm bớt đau khổ thì phải ngừng so sánh tiêu cực về bản thân, chấp nhận những gì bản thân có, những gì bản thân là, dù là phần tốt hay phần chưa tốt.

 

Vậy làm sao để chấp nhận bản thân?

Ta nghĩ rằng mình cũng giống như những người khác nên tại sao họ có cái này, cái kia mà ta không có. Nhưng nếu ta nhìn ra ngoài kia, cũng đều là hoa nhưng có hoa đẹp kiểu này, hoa đẹp kiểu khác, hoa thơm mùi kia, hoa thơm mùi nọ. Chính vì khác biệt đó mà có người thích hoa này, người chê hoa kia. Vậy nếu xem mỗi người là một loài hoa, chẳng phải ta có hương sắc riêng hay sao. Khi người khác không thích ta không phải vì ta không đẹp không thơm. Chỉ bởi vì họ không thích hương sắc này và sẽ có người khác thích sắc hương đó. Thế chẳng phải ta vượt qua được sự so sánh của người khác và tự nhìn nhận, khẳng định giá trị bản thân sao?

Để bản thân không bị dao động trước những so sánh của người khác, ta cần có sự khẳng định giá trị bản thân, biết mình như thế nào, hiểu được điểm mạnh, điểm yếu của bản thân. Phát huy điểm mạnh và hạn chế điểm yếu để tự củng cố và khẳng định giá trị bản thân với chính mình. Khi người khác có so sánh ta thì họ so sánh đúng, ta trân trọng, họ so sánh chưa đúng, ta biết mà không xem thường bản thân hay đau khổ.

 

Biết rằng những điều đó cần thời gian luyện tập nhưng hãy tin rằng ta sẽ làm được và sẽ giảm được những khổ đau. Hãy bắt đầu từ việc thực hành những điều nhỏ nhặt trong ngày để bản thân thấy nó hiệu quả mà có động lực rèn luyện.

 

"Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng". "Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương".

Dù được chọn lựa hay không, ta cũng không quan trọng mình là loài chim nào, là đoá hoa nào. Chỉ cần ta biết mình là chim thì sống trọn vẹn đời chim, là hoa thì cống hiến đời hoa. Thế là đủ.


NGẠI GÌ KHÔNG THỬ

 




Có một câu nói trong phim Võ Tắc Thiên (Phạm Băng Băng) mà nó tâm đắc đó là: Điều quan trọng không phải là biết nắm bắt cơ hội mà là trang bị kiến thức, khả năng để đáp ứng đầy đủ khi cơ hội đến.


Nhắc đến cơ hội, nó nhìn lại những gì đã trải qua. Có lúc cơ hội tự nhiên mà đến, có lúc nó tự đấu tranh giành lấy cơ hội, có lúc nó nắm được cơ hội, có lúc nó thất bại. Nhưng xét cho cùng, bản thân nó vẫn luôn nỗ lực và học hỏi.


12 năm đi học, nó đều làm lớp phó học tập bởi thành tích học tập của nó. Nhưng đâu đó trong đầu nó lúc đó vẫn nghĩ chức vụ cao nhất trong lớp là lớp trưởng. Và cái nhiệm vụ đi lấy sổ đầu bài là một công việc nhàm chán của “vị trí phó”. Nó mong muốn được làm lớp trưởng nhưng nói nó ra hô hào cả lớp xếp hàng thì nó lại không thích chút nào.


Đến năm lớp 12, thay vì người ta tập trung luyện thi đại học thì nó lại muốn lưu giữ những kỷ niệm đẹp thời học sinh. Ngoài việc tham gia những hoạt động phong trào của trường, nó đề xuất giáo viên chủ nhiệm cho nó tổ chức gameshow vào buổi sinh hoạt lớp và dấu ấn đậm nhất là nó tổ chức thành công cuộc thi nữ sinh duyên dáng của lớp dù ban đầu cô giáo chủ nhiệm cũng hoài nghi về việc tổ chức cuộc thi này. Nó tự tạo ra những cơ hội để bản thân nó phát triển óc tổ chức và sáng tạo.


Đến khi học đại học, khi cả lớp bầu chọn lớp trưởng, không có người được đề cử hay ứng cử, nó tự ứng cử dù mọi người trong lớp không biết nó là ai và nó cũng tự biết thành tích học tập của nó không hơn người khác. Nhưng nó nghĩ đây là cơ hội để nó học hỏi và phát triển nên nó lấy hết can đảm để đứng trước cả lớp nói rằng: nếu mọi người không chọn được lớp trưởng thì hãy để nó làm thử 1 học kỳ, sau đó mọi người sẽ đánh giá và bỏ phiếu lại. Và sau một học kỳ, không ai nhắc lại buổi bỏ phiếu nhưng nó muốn sự công nhận chính thức nên buổi bầu chọn vẫn phải có. Cuối cùng, nó làm lớp trưởng cho đến khi tốt nghiệp. Dù không thể gọi là thành công, nhưng có lẽ, khi nhắc đến nó, những người trong lớp sẽ nhớ đến cách làm việc nguyên tắc của nó.


Rồi khi có đợt tổ chức trại hè trong nhóm sinh viên nó tham gia, dù không được giao cho nhiệm vụ nằm trong ban tổ chức, nó cũng xin được cộng tác để học hỏi kinh nghiệm tổ chức event. Và rồi không hiểu sao, nó lại được lên kế hoạch tổ chức các trò chơi. May mắn là buổi trại diễn ra thành công và không ai có thể phủ nhận thành công đó có sự đóng góp của nó.


Khi nó ra trường và đi xin việc, nó mong muốn được làm event cho Bà Nà Hill. Nó biết rằng nó không có chuyên môn và kinh nghiệm nhưng khi có đợt tuyển dụng, nó vẫn bay ra Đà Nẵng chỉ để nói với nhà tuyển dụng khao khát được học hỏi và phát triển trong lĩnh vực event của nó và nó chấp nhận làm như một thực tập sinh để có cơ hội tiếp xúc với nghề. Nó nói với nhà tuyển dụng: nó đã tổ chức thành công những event nho nhỏ mặc dù trước đó không ai chỉ nó cả, vậy thì nó sẽ không bao giờ có kinh nghiệm khi mà không ai cho nó cơ hội làm bởi vì nó không có kinh nghiệm và mãi mãi nó vẫn là đứa không có kinh nghiệm trong nghề này. Mặc dù rất đồng cảm nhưng họ vẫn cần người có kinh nghiệm hơn là phải đào tạo.


Với một đứa tay ngang như nó, nó chỉ sợ người khác không cho nó cơ hội được học, được làm. Điều nó muốn là được phát triển bản thân với công việc mà nó yêu thích, còn lương bổng là vấn đề thời gian sau khi nó có kinh nghiệm.


Và rồi nó có cơ hội tiếp xúc với ngành bán lẻ thời trang. Nó cứ thế làm điên cuồng để phát triển bản thân. Có lúc nó yêu say đắm ngành này, có khi nó cảm thấy chán ghét kinh khủng; có lúc thời trang là dòng chảy trong người nó, có khi nó chẳng biết gì về thời trang. Một chị bên nhân sự nói nó rằng: nó có cơ hội bước vào ngành này rồi thì cứ kiên trì phát triển nó.


Còn nó thì tự nhủ: nếu bản thân có khả năng thì không sợ thiếu cơ hội. Và nó biết rằng: nó còn phải học hỏi và cố gắng rất nhiều để chinh phục những cơ hội.


Chẳng biết đang viết cái gì tại căn phòng 861, ngày 28/10/2017

ƯỚC MƠ THUỞ THIẾU THỜI

 



Ngày nay người ta cần người có chuyên môn sâu còn người cái gì cũng biết một chút thì chỉ làm công ăn lương hay nói đúng hơn là người sai vặt.

Nghĩ lại bản thân nó dường như cái gì cũng có một chút.

Nhớ thời tiểu học, thi vẽ, vở sạch chữ đẹp, thi học sinh giỏi, cuộc thi nào nó cũng có mặt mà chẳng bao giờ đạt giải, đến nỗi mỗi lần nghe chở nó đi thi bố mẹ nó cũng phát chán. Nó còn nhớ lúc thi hát, nó hát bài Lý cây bông. Hát xong, cô hỏi cả lớp cho nó mấy điểm. Cả lớp đồng thanh 10 điểm. Rồi cô chậm rãi nói: nếu được cho 11 điểm cô cũng cho. Thế là môn âm nhạc nó được 10 điểm. Và thế là nó dần lớn lên với ước mơ ban ngày vẽ tranh ban đêm đi hát.

Tuổi thơ của nó chẳng có gì đáng nói ngoài những con điểm cao nó đạt được. Nó không biết nó học để làm gì. Có lẽ vì để được mọi người tôn trọng. Chắc là vậy bởi nó không có bạn rủ nhau đi chơi bắn bi, tắm suối. Bạn của nó toàn quen nó vì nó làm lớp phó học tập, vì nó có thể chỉ bài. Nó không có giờ ra chơi bởi đa số lúc đó nó sẽ học bài hoặc làm bài tập của tiết trước. Không phải vì nó ham học mà vì nó không biết thời gian đó nó chơi gì, chơi với ai. Điều an ủi nó khi nhớ về tuổi thơ là mười mấy năm học sinh giỏi, rồi những lần nhất trường. Chỉ biết học những môn trong trường và môn mỹ thuật không còn giảng dạy trên lớp thì nó cũng quên nó ước mơ làm họa sĩ. Còn giấc mơ ca sĩ của nó cũng chấm dứt khi nó vỡ giọng.

Đến năm lớp 11, nó lại được mọi người chú ý bởi khả năng viết văn của mình. Rồi nó lại đi thi học sinh giỏi Văn cấp tỉnh và lần này cũng không đạt giải. Nó nghĩ nó có thể trở thành nhà báo với khả năng viết lách của mình. Nhưng nó lại không hứng thú lắm khi phải viết để sống. Nó chỉ thích viết khi nó có tâm trạng.

Môn tin năm lớp 11 học về pascal. Dường như cả lớp không ai hiểu ngoài nó. Nó thích viết những câu lệnh, giải những bài lập trình đối với nó rất thú vị. Nó suy nghĩ sẽ thành giáo viên dạy tin. Và sau khi nghe cô dạy tin nói với nó nghề này bạc như thế nào, nó lại đổi ý không chọn tin học. Nhưng có lẽ, nó vẫn hứng thú với tin học. Những công việc thao tác thủ công trên máy tính nó đều nghĩ ra những ứng dụng để làm việc đó cách nhanh hơn. Nó nhờ những đứa bạn học Công nghệ thông tin viết chương trình theo ý tưởng của nó. Nhưng nó vẫn không phải dân chuyên về tin học.

Rồi nó đăng ký thi và vào học ngành Ngôn ngữ Anh chỉ vì lý do ngành này chắc có nhiều việc làm, không thì đi dạy anh văn cũng được. Với trình độ làm bài thi Anh Văn của nó thì ở quê xem như là giỏi. Nhưng nó nghe nói còn thua đứa tiểu học trên thành phố. khi trước học gì nó cũng nhất nhưng giờ thì lẹt đẹt làm nó nản. Thế là nó chỉ học qua môn và ra trường. May sao nó cũng tốt nghiệp loại khá nhưng lại không thể cầm bằng đó đi xin việc vì khả năng chưa tới.

Trong lúc học đại học, nó tham gia cộng tác viên cho những sự kiện xã hội. Những ý tưởng về một sự kiện hoành tráng thôi thúc nó. Nó nghĩ lại thời cấp 3 nó cũng làm game show cho lớp, tổ chức cuộc thi Nữ sinh duyên dáng cho lớp nó và được cô chủ nhiệm khen. Nó xin thực tập ở một công ty sự kiện và những ý tưởng của được được đối tác công ty thích thú. Nhưng nó lại bỏ cuộc vì nó không muốn ý tưởng của nó bị người khác xào nấu.

Nó cũng từng thích và nghĩ sẽ học tâm lý học. Nhưng nghề này thì mấy năm nữa mới phát triển. Nó không đợi được.

Nó cắm hoa cũng đẹp. Nó thường cắm hoa trang trí nhà thờ và nhiều người thường mang hoa đến nhà nhờ nó cắm. Nó muốn có một hệ thống shop hoa tươi sang trọng và đặc trưng theo phong cách riêng. Nó vào làm trong một shop hoa chuyên trang trí tiệc cưới. Nói nó cắm một bình hoa, mười bình hoa thì được vì nó còn thích. Chứ nói nó cắm miết một kiểu hay cắm liên tục nó không thích.

Nó thích đi uống nước ở những nơi sang trọng và cũng muốn có một hệ thống quán nước với không gian thay đổi liên tục. Nó từng hào hứng viết kế hoạch thực hiện nhưng chặng đường bước đi quá dài nên nó cảm thấy ngán.

À, nó cũng thích du lịch nên cũng muốn có một hệ thống resort, spa cao cấp cho khách tây. Nó mơ có hệ thống chứ không dừng lại ở một cái bé bé xinh xinh. Cũng vì thế mà nó thấy xa vời.

Nói nhiều về ước muốn của nó thế thôi chứ giờ thì nó đang làm nhân viên bán hàng cho shop thời trang và mơ ước sẽ có nhãn hiệu riêng.

Để xem nó làm gì với ước muốn đó.


Sài Gòn, 1/7/2017

RICH OR RIGHT?

 



Nếu bạn đứng giữa hai con đường và chỉ được đi trên một con đường, bạn sẽ chọn con đường giàu có hay con đường lẽ phải? Đó là câu hỏi thuyết trình viên đặt ra cho chúng tôi trong buổi học về khởi nghiệp tối qua.

Tôi đã nhanh chóng chọn con đường đúng mà không cần phải suy nghĩ bởi trước giờ tôi luôn đặt lẽ phải lên trên tiền bạc. Nếu bạn bước đi trên con đường đúng (right), lúc nào bạn cũng thấy đúng, và đến 60 tuổi, bạn vẫn chưa giàu có để lo cho bản thân và những người bạn yêu, thì bạn vẫn cho là đúng? Đó là vấn đề giảng viên đặt ra cho tôi. Và nếu được chọn, ông sẽ chọn con đường giàu có. Muốn làm việc gì cũng cần có tiền, đôi khi muốn làm những điều bản thân cho là đúng đắn, là cần thiết, bạn cũng cần có tiền. Nói ra thì thực dụng nhưng thật sự, không có tiền thì khó có thể làm được gì. Và có lúc, chính đồng tiền lại tạo nên cái mà người ta gọi là sự thật.

"Tiền không mua được hạnh phúc", đó là lý lẽ của những người đi theo con đường đúng đắn nhưng không thể kiếm nhiều tiền. Người giàu thì lại nói: "Những thứ không thể mua bằng tiền thì sẽ mua bằng rất nhiều tiền". Ai cũng có lý lẽ để biện minh cho chọn lựa của mình. Nhưng có một điều ai cũng ngầm thừa nhận rằng: trong xã hội bây giờ, không có tiền thì cuộc sống sẽ khó khăn, và cái hạnh phúc mà những người nghèo thêu dệt từ tình thương, niềm tin vào điều tốt đẹp trong cuộc sống thì rất mong manh và đòi hỏi họ nỗ lực rất nhiều.

Với một người trẻ đang bước những bước đi đầu đời trong việc xây dựng tương lai, tôi lựa chọn con đường Right. Tôi dấn bước cho những lý tưởng tốt đẹp mà bỏ qua cái nền tảng sự nghiệp, liệu rằng lý tưởng đó có thể nuôi sống tôi? Tôi cho đi những điều mà có lẽ tôi không thể chắc chắn người nhận họ cần hay không? Và cái họ cần thì có lẽ hiện tại tôi chưa có. Có thể chữ Right vẫn đang bị chữ Rich bó buộc.

Cứ mãi chênh vênh, mơ hồ trong cái lý tưởng đó và thực tại cuộc sống thì cả Rich hay Right đều không trọn vẹn. Không hiểu mình đang muốn nói điều gì bởi cứ hoang mang như thế đó. Mục tiêu chưa rõ ràng, tư tưởng chưa thông suất thì khó có thể kiên trì, vững bước. Thôi thì một lần nhìn lại để biết mình sẽ trôi về đâu.

The Coffee House 01 Nguyễn Trãi, Chiều thu buồn, 18/11/2016

ĐỪNG HỌC ĐẠI HỌC BẰNG TIỀN CỦA GIA ĐÌNH

 



Ai cũng biết thời gian học đại học không chỉ là thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ với bao hoài bão, mơ mộng mà còn là nền tảng để xây dựng sự nghiệp, tương lai. Tôi thừa nhận rằng 4 năm đại học của tôi, tôi chưa đạt được 2 điều đó. Nhạt nhòa, lãng phí là điều có thể nói về quãng thời gian này.

Tất cả đều là lỗi ở bản thân mình, không thể đổ lỗi cho ai hay hoàn cảnh được. Và điều tôi muốn thay đổi khi nhìn lại những gì đã qua đó là tôi sẽ tự trang trải chi phí khi tôi rời nhà lên thành phố này.

Tôi nhận ra điều đó khi tôi kết thúc năm 3 và từ đó tôi đã muốn tự nuôi sống bản thân và thực hiện những dự định của mình. Chính nhờ quãng thời gian tự đi làm, tự định hướng cuộc sống, bỏ lại cái học vị cử nhân và những gì người khác mong đợi, tôi mới biết mình phải làm gì?

Tôi luôn biết ơn những gì gia đình đã hy sinh, đã mang lại cho tôi và mong muốn hoàn thành kỳ vọng của gia đình nhưng điều đó đôi khi trở thành những rào cản mà tôi gọi là thử thách khi thực hiện những dự định của riêng mình. Dù biết rằng cha mẹ nuôi mình ăn học không kể công hay không mong muốn sau này mình đền đáp, phụng dưỡng nhưng chính câu nói "cho mày ăn học mà bây giờ mày như thế này như thế kia" khiến tôi giật mình suy nghĩ: nếu tôi học đại học bằng nỗ lực kiếm sống và học tập của mình thì tôi có thể làm những gì khác đi với  cái danh hiệu cử nhân đó.

Và tôi phải công nhận rằng: trường học không thể dạy được những điều mà trường đời dạy. Vừa học vừa làm sẽ là thách thức và cơ hội để tôi khám phá và khẳng định bản thân. Với những va chạm, vấp ngã trong công việc, tôi sẽ biết biến giờ lên lớp của tôi thành những buổi học đầy hứng thú, gom nhặt những gì cần thiết và biết mình nên học những gì. Nhất là tôi có cơ hội tiếp xúc với môi trường làm việc để biết mình phù hợp với nghề nào.

Cầm những đồng tiền do chính mồ hôi, công sức của mình, tôi sẽ hiểu được giá trị đồng tiền để học cách chi tiêu, quản lý và đầu tư tài chính. Tôi sẽ có động lực học tập để có một công việc tốt hơn trong tương lai, không phải lao động quá tải hay xa hơn là không phải làm thuê.

Làm thêm nhiều sẽ giúp tay chân nhanh nhẹn, đầu óc lanh lợi. Chính óc quan sát, khả năng tư duy trong công việc sẽ là yếu tố quyết định thành công của bạn sau này.

Tôi thường băn khoăn tại sao công ty nào cũng đòi hỏi kinh nghiệm. Sinh viên mới ra trường thì làm gì có kinh nghiệm. Không được nhận đi làm vì không có kinh nghiệm thì mãi là người không có kinh nghiệm, thất nghiệp. Nhưng kinh nghiệm ở đây có thể là những kinh nghiệm đúc kết trong quá trình làm thêm, thực tập, những hoạt động tình nguyện mà phù hợp với công việc tương lai (qua sự khéo léo thể hiện qua đơn xin việc). Từ đó, nhà tuyển dụng sẽ thấy được tiềm năng của tôi và tôi là người họ có thể đào tạo, phát triển.

Biết bao lợi ích từ việc làm thêm trong quá trình đi học. Tự do tài chính, tại sao tôi phải sống dựa vào gia đình khi tôi đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm hành vi của mình. Đừng sợ làm thêm sẽ ảnh hưởng đến việc học, bởi người chăm làm thì chắc chắc sẽ chăm học, không có thời gian giải trí nhảm nhí chứ không thể không có thời gian học.

Đừng như tôi. Đừng để quãng thời gian đã qua tồn tại những từ "giá như", "biết vậy", "nếu"...

Một buổi sáng đầy trăn trở và quyết tâm, 17/9/2016

KHỞI NGHIỆP HAY HỌC ĐẠI

 



"Có bao giờ mày nghĩ đến việc tự tử không?" Đó là câu hỏi bạn nói với tôi để bắt đầu câu chuyện.

5 năm trước tôi và bạn cùng chung một xuất phát điểm. Hai đứa có khá nhiều điểm tương đồng nên đôi khi đi chung, nhiều người vẫn hay so sánh hai đứa. Xét về khả năng, tôi và bạn cũng có những điểm chung, bạn có tài nào thì tôi có tài đó, ngang tài ngang sức, mỗi người một vẻ, thật khó để so sánh ai hơn ai. Nhưng một điểm tôi hơn bạn chính là tôi học giỏi hơn.

Khi bạn và tôi tốt nghiệp phổ thông, tôi đi học đại học còn bạn thì tự lập nghiệp kinh doanh. Hai chúng ta đều thích kinh doanh nhưng cách làm lại khác nhau. Điểm cuối sự nghiệp hai đứa đều mơ giống nhau nhưng cách thực hiện nó thì lại khác. Tôi có phần ngưỡng mộ bạn bởi bạn chọn cách khởi nghiệp, sống với đam mê của mình ngay khi có thể còn bản thân tôi vẫn do dự, suy tính. Tôi tự an ủi cho sự yếu kém đó bằng suy nghĩ con đường khởi nghiệp của bạn có thể thành công đấy nhưng so với việc tôi đi học đại học thì con đường khởi nghiệp sau này của tôi sẽ dài hơn, sẽ đi xa hơn bạn. Bạn và tôi ngầm cố gắng để chứng tỏ bản thân mình thành công hơn người kia.

Và giờ đây, khi có dịp ngồi lại bên nhau để chia sẻ hành trình của mình. Tôi thật sự cảm thấy mình thua bạn rất nhiều. Tôi không ngờ một người nhỏ nhắn như bạn giờ đây lại có thể gồng gánh cả gia đình, thậm chí cả gia đình của anh chị mình. Tôi không ngờ một người không được học về quản trị, kinh tế hay kế toán mà lại có thể tính toán cách kinh doanh, xoay vòng vốn mà chính tôi khi nghe bạn nói mà lỗ tai cứ bùng nhùng. Tôi không ngờ một người mỏng manh như bạn lại có thể đương đầu với những sóng gió mà chính bản thân bạn thấy không biết tại sao bạn lại vượt qua được. Và tôi không ngờ một người như tôi lại thua bạn nhiều đến thế.

Tôi đã tốt nghiệp đại học mà vẫn phải để cho ba mẹ lo lắng về công ăn việc làm của mình. Tôi cũng có nhiều ý tưởng khởi nghiệp nhưng bản thân tôi lại không có được cái liều trong kinh doanh như bạn. Như lời bạn chia sẻ: bạn rất liều, bạn nghĩ cứ làm đi rồi tính tiếp và chắc chắn thành công, hay táo bạo hơn là, không ai ăn thịt người đâu, mình không trả nợ nổi thì mình khất, mình trả dần. Tôi thật lòng ngưỡng mộ tinh thần đó của bạn. Và bạn cũng đủ cần cù, đủ bản lĩnh và khéo léo để vượt qua những thách thức cuộc sống. Từ con số không, bạn đã có được số vốn mà chính bản thân tôi cũng không dám nghĩ tới.

Bạn có chia sẻ: nếu đến năm 30 tuổi, sự nghiệp của bạn không thành công, bạn sẽ từ giã cõi đời, còn nếu thành công, bạn sẽ dành quãng đời còn lại để phục vụ tha nhân. Đúng là tuổi trẻ, sức trai thì phải vẫy vùng khắp bốn bể mới không phải tiếc nuối về những việc mình chưa làm. Nhưng tôi không đồng tình việc bạn nhắc đến chuyện từ bỏ mọi thứ mà ra đi nhẹ nhàng như vậy, nhưng tôi tin với những gì bạn có và trải nghiệm vào lứa tuổi này thì đến năm 30 tuổi, bạn sẽ thành công. Mong rằng lúc đó hai chúng ta sẽ lại có buổi trò chuyện về hành trình thành công của mình bạn nhé!

Buổi trò chuyện bên tô hủ tiếu trong góc hẻm thoi thóp ánh đèn

0h00 ngày 06/9/2016

TẬN HƯỞNG THÀNH QUẢ CUỘC SỐNG

 



"Nhiều bạn trẻ lấy việc làm việc hết mình, hưởng thụ tối đa làm phương châm sống. Bạn có đồng tình với phương châm đó không?"

Đầu tiên, cho phép em được bỏ qua phần chào hỏi ban giám khảo, khán giả hay nói khán giả vỗ tay cổ vũ cho mình để câu giờ trong khi suy nghĩ câu trả lời.

Em xin phép được trả lời câu hỏi của mình.

Em luôn có quan điểm: người thông minh, nhanh nhạy là người biết đâu là điểm dừng. Bởi vì dừng lại quá sớm đôi khi khiến ta tiếc nuối và sự vô độ, xa đà nhiều lúc lại rất tai hại. "Làm việc hết mình" ở đây, em xin được chia sẻ là việc cống hiến hết khả năng để tạo ra những giá trị cả vật chất lẫn tinh thần, khẳng định bản thân và mưu ích cho xã hội trong giới hạn của bản thân (sức khỏe, tri thức, tài năng...). Còn việc "hưởng thụ tối đa" thì chỉ nên là "tận hưởng công việc mình đã làm". Ở đây là việc thưởng thức (enjoy) cuộc sống, không nhất thiết là hưởng thụ những của cải, vật chất mà lao động đem lại.

Không phải sống trong giàu sang, tiện nghi, uy quyền mà người ta nói là mình đang tận hưởng cuộc sống. Chỉ khi nào biết đủ, biết đủ cả trong lúc thiếu thốn, gian nan thì người ta mới thật sự đang tận hưởng cuộc sống. Còn nếu lao mình vào kiếm tiền, vun vén cho cuộc sống vật chất bản thân thì người ta chỉ đang mang những gánh nặng tham vọng, khao khát vơ vét thật nhiều cho mình thì có cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc mà nói rằng họ đang tận hưởng cuộc sống không. Thưởng thức mọi thứ cuộc sống mang lại, dù thiếu thốn, khó khăn thì người ta mới đang sống để tận hưởng. Phải có sự hài lòng với thực tại và một trái tim biết yêu thương thì người ta mới biết cách thưởng thức cuộc sống. Còn không, mọi sự hưởng thụ của họ chỉ là những vô cảm. Ví như việc một ca sĩ nổi tiếng post lên trang cá nhân của mình tấm hình đang ngồi trong siêu xe thưởng thức champagne kế bên một người lao động nghèo khổ.

Bản thân mỗi người khi lao động hết mình đều có quyền tận hưởng thành quả của mình. Nhưng điều em muốn hướng tới là sự sẻ chia đối với mọi người, sẻ chia niềm vui thành quả, sẻ chia những gì dư thừa so với mức nhu cầu cần thiết của bản thân. Đó là tấm lòng nhân ái, yêu thương mà một hoa hậu cần có.

Em xin hết.


(Câu hỏi vòng thi của Hoa hậu Đỗ Mỹ Linh, Hoa Hậu Việt Nam 2016)

30/8/2016