Nhãn

HỌC ĐẠI HỌC LÀ QUÃNG THỜI GIAN NÓ TIẾC NUỐI NHẤT

 


Giờ đây ở cái tuổi mà bạn bè nó đã yên bề gia thất thì nó vẫn đang quay cuồng học tiếng Đức để bắt đầu hành trình du học Đức của mình. Có quá trễ với nó hay không thì nó chỉ chặc lưỡi mà nói: nếu thấy trễ mà không làm thì biết đến bao giờ mới làm, còn vứt luôn cái mong muốn đó vào sọt rác thì nó không biết trong đời nó còn bao nhiêu lần hối tiếc vì đã không bắt đầu. Mà nói thật, lâu rồi không tập trung học nên rất cần thời gian tập lại thói quen này.

Nó không biết trong quãng thời gian bốn năm đại học nó đã làm gì mà giờ nó không thể cầm tấm bằng loại khá đó để đi xin việc. Thậm chí khi có người hỏi đã từng học ngành gì, nó cũng không dám trả lời bởi vì khả năng chuyên môn của nó chẳng hề tương xứng với tấm bằng nó đạt được. Hãy thôi hỏi nó học ngành gì, trường gì, bởi vì lỗi chẳng phải ở những kiến thức được giảng dạy, mức độ uy tín, danh tiếng của nhà trường hay khả năng của thầy cô mà ở chính tại người học. Dẫu biết rằng hệ thống giáo dục Đại học ở Việt Nam còn nhiều hạn chế nhưng tư duy của người học mới quyết định quãng thời gian học đại học có ý nghĩa như thế nào trong sự nghiệp của họ sau này.

Bốn năm là quãng thời gian không dài so với đời người nhưng nó cũng không ngắn để hình thành hệ tư tưởng sống cũng như lượng kiến thức có thể được tiếp thu. Không quan trọng người ta dạy nó cái gì mà quan trọng là nó muốn học cái gì và phương pháp học của nó ra sao. Nếu thật sự muốn thì nó sẽ tự tìm hiểu và đào sâu kiến thức đó. Trải nghiệm nhiều phương pháp học để biết phương pháp nào giúp nó tiếp thu nhanh, cũng như tiếp nhận được lượng kiến thức lớn và tạo cảm giác hứng thú khi học. Bốn năm chịu khó, chăm chỉ học hành và phát triển bản thân để một quãng thời gian dài sau này hưởng những thành quả cũng đáng để đánh đổi chứ. Học cách đón nhận cảm giác khó chịu khi làm những việc khó khăn cũng là một kỹ năng cần rèn luyện. Mà thật ra cũng chẳng cần nghĩ là đánh đổi nếu biết tận hưởng trọn vẹn từng giây phút: Học ra học, chơi ra chơi.

Đáng lẽ quãng thời gian bốn năm đó nó phải làm những điều này chứ không phải đợi đến bây giờ. Nhưng chuyện gì cũng cần trải qua quá trình nhận thức. Nó nhận thức trễ hơn người khác thì giờ nó đi sau người khác là điều hiển nhiên. Nó có chút nuối tiếc nhưng nó đã dũng cảm đứng dậy để sau này không còn mãi tiếc hoài tuổi trẻ. Nó còn trẻ mà. Ừ thì nó tự nhủ mình còn trẻ nên phải bắt đầu sống cho đáng tuổi trẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét