Nhãn

LUYỆN NGHE NGOẠI NGỮ CHỦ ĐỘNG

 


Như mình đã nói trong bài trước, giai đoạn cảm âm chỉ có hiệu quả lúc ban đầu và chỉ có thể giúp bạn nhận biết, phân tách các âm giúp bạn nghe rõ âm chứ không thể nghe hiểu. Muốn nghe hiểu thì bạn phải luyện nghe chủ động, nghĩa là chú ý lắng nghe và cố gắng hiểu ý người nói.

Sau những tháng nghe mà không hiểu thì những đứa trẻ sẽ dần biết cách để hiểu ý người lớn nói gì. Chúng sẽ tự biết gán ghép lời nói của người lớn vào những sự vật, hành động mà chúng nhìn thấy. Những biểu hiện của cảm xúc, hành động của người nói và ngữ điệu cũng giúp chúng hiểu ngữ cảnh của từ ngữ khi nghe. Chúng ta học ngoại ngữ thì không có môi trường bản ngữ như đứa trẻ học nói. Do đó, để học một cách hiểu quả chính là tạo ra môi trường ngôn ngữ, việc học qua phim ảnh phần nào hữu ích vì các cảnh phim mô tả lại hoạt động sống có ngữ cảnh, sự vật, sự việc, âm thanh và cảm xúc chân thật.

Tiếp theo giai đoạn này thì những người xung quanh bắt đầu dạy trẻ những từ đơn như ba, mẹ, cơm, cháo… Giai đoạn này thì chúng bắt đầu hiểu người lớn nói gì nhưng lại không thể nói, chỉ có thể ú a ú ớ. Như thế, khi người lớn học ngoại ngữ cũng phải chấp nhận một sự thật là phải nghe hiểu trước khi nói được.

Có một điều mà khi học ngoại ngữ, người lớn khác trẻ em đó là người lớn phải hiểu mới nói lại được hay rất khó để nhớ được một câu, một cụm từ hay thậm chí là một từ đơn khi chúng ta không nhìn mặt chữ hoặc không hiểu. Do đó, thay vì theo tiến trình của đứa trẻ học nghe, nói, đọc, viết thì người lớn lại học nghe, đọc sau đó mới đến nói, viết.

Do đó, để luyện nghe hiểu thì nên kiếm tài liệu có âm thanh và phụ đề để vừa nghe, vừa đọc hiểu. Khi vừa nghe vừa nhìn mặt chữ thì não bộ sẽ đồng bộ âm thanh và chữ viết, giúp ghi nhớ tốt hơn.

Bước đầu tiên khi luyện nghe hiểu chủ động là đọc, dịch phụ đề để lọc từ vựng, học từ mới để hiểu nội dung bài nói rồi mới nghe xem mình hiểu được bao nhiêu. Sau đó vừa nghe vừa nhìn phụ đề đến khi tốc độ nghe hiểu ổn thì bỏ phụ đề đi, cứ nghe đi nghe lại bài đó cho đến khi bản thân nghe hiểu được nội dung hoặc theo kịp tiến độ của người nói.

Lúc này, chất lượng tốt hơn số lượng, nghĩa là đã học bài nào thì học cho đến khi nghe hiểu và nhớ được từ vựng của bài đó mới chuyển sang bài khác.

Hiện nay có rất nhiều kênh học tiếng anh nên tài liệu rất phong phú. Còn mình làm clip nhẹ nhàng, những câu chuyện nghe trước khi ngủ nên mình sẽ cố gắng làm engsub, vietsub và list từ vựng cho những bài nghe này. Hy vọng sẽ giúp được mọi người. Chúc các bạn học tốt.

TRUY CẬP KÊNH YOUTUBE:

https://www.youtube.com/channel/UCKAR4nna9j3oTAXkZR5r6XQ


NGẠI BẮT ĐẦU

 


Hôm qua, thật không may khi tôi tải tài liệu chứa virus về máy. Thế là nguyên đống dữ liệu trong máy đã bị phá hỏng. Phải cài lại máy và mất hết dữ liệu. Buồn, tiếc nuối, tự trách vì sao không cẩn thận với mấy phần mềm miễn phí trên mạng, nhưng biết làm sao bây giờ ngoài việc tự nhủ bản thân ráng lấy lại tinh thần rồi bắt tay vào làm lại từ đầu.

So với việc mất laptop vào giai đoạn làm đồ án tốt nghiệp thì giờ còn đỡ hơn nhiều. Ít ra tôi chỉ tốn công làm lại những tài liệu đã mất chứ không phải bỏ tiền mua laptop mới. Biết là thế nhưng việc bắt đầu lại mọi thứ khiến tôi thật ngán ngẩm. Nghĩ đến biết bao nhiêu thứ phải làm khiến tôi chẳng muốn bắt đầu chút nào.

“Trước sau gì cũng phải làm, vậy tại sao phải nghĩ nhiều, cứ bắt tay vào làm rồi sẽ xong”. Nếu cứ đứng ngoài mà nhìn một núi công việc thì chẳng muốn làm đâu. Cứ xắn tay áo lên và lao vào thôi. Cảm giác khó chịu lúc đầu rồi sẽ dần quen. Chứ cứ chần chừ và nghĩ ngợi thì càng lười nhác và công việc thì càng chất chồng. Nghĩ thế, nguyên ngày hôm nay tôi đã tập trung làm lại những tài liệu quan trọng và bỏ qua những thứ không quá cần thiết.

Lúc trước laptop của tôi luôn đầy dữ liệu mà khi muốn dọn dẹp tôi cứ tiếc cái này, xót cái kia, thậm chí có những dữ liệu tôi biết sẽ hiếm khi mở ra nhưng lại không muốn bỏ. Xem ra qua tai nạn này, tôi cũng biết phải buông bỏ, dọn dẹp những thứ ít quan trọng để nhẹ nhàng, thoải mái và tập trung cho điều chính yếu hơn.

Đúng là trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không phải cứ cố gắng thì sẽ đạt được điều mình muốn và mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió. Luôn có những trở ngại khiến bản thân nhụt chí. Khi gặp trở ngại, bản thân tôi luôn tự hỏi tại sao mình lại phải “sống khác” như vậy. Có phải lựa chọn “ngày đi làm, tối về ngủ” thì đỡ mông lung, vô định hơn không? Nhưng nói gì thì nói không ai có thể chắc chắn tương lai sẽ như thế nào nên không có lựa chọn nào tốt hơn lựa chọn nào. Đã quyết định thì phải quyết tâm tiến về phía trước cho đến khi bản thân nhận rõ đích đến là thành công hay thất bại.

Nếu lạc quan thì xem trở ngại này là thử thách, vượt qua được sẽ khiến bản thân mạnh mẽ hơn. Nếu bi quan chút thì đó lại là khó khăn rồi hoài nghi lựa chọn của bản thân. Thôi thì lựa chọn lạc quan.

Không có thứ gì trên đời bản thân có thể kiểm soát hoàn toàn cả. Chỉ biết cố gắng làm chủ bản thân để phòng tránh những điều đáng tiếc trong cuộc sống và luôn đối mặt với những thử thách với tinh thần lạc quan.

Trái đất vẫn cứ quay , mọi thứ vẫn phải vận hành. Nếu không cố gắng làm việc này thì cũng cố gắng làm việc khác. Chẳng thể mãi tự nhủ bản thân đang rất ổn hoặc ở lì để mãi tồn tại trong sự lười biếng được.


CỐ GẮNG BAO NHIÊU LÀ ĐỦ


 

Dù đã nghe danh tiếng nhiều lần nhưng chỉ sau những thành công vang dội của ca khúc Dynamite mới đưa tôi đến với BTS. Tôi bắt đầu ngưỡng mộ họ không đơn giản vì họ hát hay, nhảy đẹp hay có phong cách thu hút mà còn bởi vì tinh thần tích cực họ truyền tải qua âm nhạc. Tôi có thói quen tìm hiểu về hành trình phát triển của những người thành công để học hỏi. Và một lần nữa, tôi cảm phục họ vì những cố gắng dấn thân lớn lao trên bước đường theo đuổi đam mê. Điều đó truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều.

Tôi cực kỳ bị xúc động khi chứng kiến những cố gắng, tinh thần chịu khó vươn lên của người khác. Chẳng khó hiểu khi tôi khóc trong lúc xem “Cuộc đua kỳ thú” hay bất cứ chương trình nào mà có cảnh nhân vật chấp nhận những khó khăn, thử thách, mãi không đầu hàng mà bất chấp mọi thứ để vượt qua.

Nếu vào trang facebook cá nhân của tôi, bạn sẽ thấy châm ngôn sống “Đừng chọn an nhàn vào lúc bản thân còn có thể cố gắng”. Tôi luôn tin rằng kiên trì cố gắng đúng cách thì sẽ thành công. Nếu chưa có kết quả thì một là kiên trì thêm, hai là cố gắng thêm, ba là thay đổi cách thức.

Vậy thì phải cố gắng như thế nào, cố gắng đến mức độ nào là hết sức. Cố gắng đến khi không có thời gian nghỉ ngơi, cố gắng đến phải nhập viện vì kiệt sức. Nếu thế thì tôi vẫn chưa cố gắng hết sức.

Chỉ có bản thân mới là người hiểu rõ nhất bản thân đã cố gắng hay chưa và đã cố gắng đến mức độ nào. Bản thân tôi, khi người khác nhìn vào, họ có thể thấy tôi không đi làm, không kiếm ra tiền, ngày ngày chỉ biết quanh quẩn ở nhà hay dán mắt vào màn hình laptop hay điện thoại. Họ có thể nói bất cứ điều gì tệ hại về tôi. Nhưng chỉ tôi mới biết rằng: có những hôm 23 giờ tôi vẫn chưa ngủ nhưng thức dậy lúc 4 giờ để làm gì và vì điều gì. Dù có cố gắng như thế nào thì những điều tôi làm có nghĩa gì khi cái mọi người cần là kết quả.

Kết quả là điều quan trọng, tôi đồng ý. Nhưng điều tôi nhắm đến vẫn là hưởng thụ quá trình. Chẳng ai biết chắc chắn rằng việc mình làm sẽ đem lại thành quả hay không. Nên quá trình sẽ vô nghĩa khi chỉ chăm chăm, thục mạng vì chờ đợi kết quả mà không được gì. Nếu mỗi giây phút trên hành trình tiến về đích đến mong muốn mà bản thân luôn biết cách tận hưởng nó thì dù kết quả có như thế nào, bản thân cũng đã có những phút giây tuyệt vời. Nhưng luôn nhớ rằng đừng bao giờ bản thân phải hối tiếc vì mình chưa cố gắng.

Khi tôi biết đâu là giới hạn của bản thân, cân bằng để bản thân cảm thấy vui vẻ bước tiếp trên hành trình mình chọn thì dẫu có cố gắng bao nhiêu, sẽ không có khi nào là quá sức. Khi động lực đủ lớn thì cứ thêm một chút cố gắng, cố gắng thêm chút nữa cũng chẳng sao.  Và khi tôi mệt mỏi, chỉ cần cho phép bản thân nghỉ mệt mà không sợ bản thân bị tụt lùi rồi lại đứng lên, tiếp tục cố gắng thì hành trình vươn lên những điều tốt đẹp luôn chờ đợi tôi.

Hoặc giả dụ tôi không muốn cố gắng cũng không sao. Có lẽ tôi hài lòng với hiện tại và đây chưa phải lúc cần tôi phải cố gắng. Nếu muốn cố gắng thì cũng phải biết mình cố gắng vì điều gì hay tại sao mình phải cố gắng, chứ thấy người khác cố gắng mà đem lòng trách cứ bản thân chưa cố gắng thì tội nghiệp lắm. Không cần cố gắng vì những việc to tát, hãy cứ thêm một chút cố gắng trong những việc dù là nhỏ nhặt hằng ngày, rồi sẽ đến một ngày mình sẽ biết cố gắng vì những điều vĩ đại.

BỨC THƯ KHÔNG GỬI BỐ MẸ

 


Bức thư không địa chỉ gửi cũng không địa chỉ nhận. Bức thư không bao giờ gửi bởi con sẽ giữ nó. Để mỗi khi con làm điều gì khiến bố mẹ phiền lòng, hoặc khi tìm một lý do để sống tốt hơn, con sẽ đọc lại nó.

Đã nhiều lần con muốn hỏi bố mẹ một câu: “Bố mẹ có thấy xấu hổ khi có người con như con không?”. Nhưng rồi tự con cũng tự tìm được câu trả lời. Càng trưởng thành, càng va chạm với cuộc sống, con càng cảm nhận được tình thương của bố mẹ dành cho những tụi con. Con hiểu rằng: không phải cha mẹ nào cũng thương con cái như bố mẹ. Tình thương của bố mẹ thật to lớn mới có thể làm được những việc mà không phải thứ trách nhiệm ràng buộc nào có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện thực hiện đến thế. Nhưng tình thương ấy thật sự đã khiến cho cuộc đời của bố mẹ hạnh phúc hay chỉ mang lại những nỗi đau chất chồng.

Những năm tháng lăn lộn trên trường đời khiến con học được nhiều bài học về cuộc sống nhưng những tháng qua sống với bố mẹ lại giúp con hiểu được những bài học về làm con. Nhìn cách sống của những đứa em nhỏ mà con giật mình nhìn lại: không biết lúc trước mình có đối xử với bố mẹ như thế không?

Con đã từng nói với bố mẹ: “Sau này, con sẽ không sống cuộc đời giống bố mẹ”. Có bao giờ cuộc đời bố mẹ cảm thấy hạnh phúc vì đàn con này chưa hay chúng con chỉ mang lại lo âu, phiền muộn, thậm chí là tai họa cho bố mẹ. Con không sống cuộc đời lam lũ vì con cái như bố mẹ. Con sẽ không hy sinh vì con cái như bố mẹ. Con sẽ không sống vì con cái như bố mẹ.

Nếu phải kể ra những gánh nặng mà bố mẹ phải chịu khi nuôi nấng con thì kể đến bao giờ. Kể về những lần trắng đêm khi con trở bệnh hay kể về những lần một mình mẹ phải cáng đáng việc nhà cả tháng trời khi bố phải cùng con nằm ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà. Kể về nước sữa, cơm gạo nuôi con hay còn phải kể về những món đồ con đòi hỏi bố mẹ mua cho bằng được. Kể về những nỗi lo cho con học hành nên người hay kể về những bận tâm vì tương lai mịt mù của con. Kể về những buồn giận khi con ngỗ nghịch không vâng lời hay còn phải kể về những đau đớn, mát mất khi con vấp ngã trên đường đời. Kể, kể và ...  kể. Sẽ phải kể đến bao giờ nhưng bố mẹ lại không kể. “Bố mẹ chẳng mong con trả ơn hay chăm sóc bố mẹ lúc về già”. Đó là lời bố mẹ vẫn hay nói với con. Chỉ một mình con thôi đã khiến bố mẹ vất vả nhiều đến thế thì nhà mình có tám đứa con, bố mẹ có dành cả đời để kể không? Đúng là chẳng còn hơi sức để kể.

Bố từng post facebook câu nói này:

“Tôi sinh ra trong gia đình nghèo khó.

Rồi lớn lên với cuộc sống cơ hàn

nên tôi quý trọng những thứ tôi đang có.

Biết làm gì lúc sóng gió gian nan.

Cha mẹ tôi là nông dân lam lũ

tấm lưng chẳng kịp ráo mồ hôi ..

nhưng tôi không cúi đầu hay tủi hổ

Bởi riêng tôi họ đẹp nhất trên đời”

Đọc xong, con tính bình luận nhưng sợ bố mẹ không hiểu hết ý của con sẽ khiến bố mẹ buồn.

Nhà mình được như hiện nay là do bố mẹ đã hy sinh, phấn đấu rất nhiều. Con hiểu điều đó. Không cần phải nói về “công cuộc làm việc” xây dựng gia đình của bố mẹ, chỉ cần nhìn bố lom khom đổ từng bình nước, mẹ cặm cụi nướng từng cái bánh tráng để nhặt nhạnh từng đồng thì cũng đủ thấy sự cố gắng đến nhường nào. Lời lãi gì một ngàn như thế. Bản thân con cũng thử làm, nó đâu sung sướng gì nhưng bố mẹ vẫn chấp nhận làm chỉ để lo cho đàn con.

Nhưng có đứa nào vì thế mà phụ giúp bố mẹ hay cố gắng phấn đấu vì tương lai phụng dưỡng bố mẹ đâu. Khác câu trên facebook bố post, nhà mình không nghèo khó để con cái trân quý những gì đang có hay phấn đấu vươn lên. Nhà mình cũng chẳng thuộc hạng giàu có để con cái thoải mái ăn xài mãi không hết. Nhà mình cứ tà tà như này nên hiện tại, cuộc đời đứa nào cũng lưng chừng như thế. Hoặc đáng buồn hơn là còn không biết bố mẹ đã cực khổ thế nào mà cứ dựa dẫm vào bố mẹ.

Không biết sau này, mấy đứa em có biết ơn vì bố mẹ đã chăm sóc tụi nó tận tâm đến thế hay lại đi trách cứ bố mẹ đã giành hết việc để tụi nó không biết làm gì cả. Cũng không thể trách được ai vì tụi nó vẫn cần trải nghiệm để trưởng thành hơn. Nhưng con hy vọng rằng: những gì bố mẹ đang hy sinh vì tụi con là vì bố mẹ vẫn cảm thấy vui vẻ khi làm điều đó.

Thôi chắc con sẽ dừng tại đây thôi. Viết dài quá sau này đọc lại mệt lắm. Đấy! Con vẫn lười như thế bố mẹ à. Nên dù có nhận thức mình phải thay đổi để sống vui lòng bố mẹ hơn nhưng con vẫn không thể sửa đổi ngay được đâu. Con chỉ biết luôn ý thức lời nói và hành động của mình để không làm bố mẹ phiền lòng thêm nữa.

Để kết lại thì chắc con sẽ phải hứa gì đó để bố mẹ yên lòng, nhưng con sợ trách nhiệm lắm bố mẹ. Con sẽ không hứa, nhưng sẽ cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của mình và cầu mong bố mẹ luôn bình an, mạnh khỏe.